Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
08
Ông nội nhìn thấy vảy rắn trên mu bàn tay tôi, lập tức hoảng sợ, nói: “Đi thôi, đi ngay bây giờ!”
Chúng tôi vội vã quay về nhà.
Về đến nhà, vảy rắn trên tay tôi đã biến mất.
Bà nội trán ướt đẫm mồ hôi, nói: “Phúc ít nhất đã bắt mấy nghìn con rắn, rắn trên núi sắp không còn nữa, báo ứng… báo ứng đã tới rồi…”
Ông nội thở dài nói: “Chuyện này là sao? Phúc còn chưa đến ba mươi tuổi.”
Bà nội bực tức nói: “Sau này, chuyện nhà họ mình không can dự nữa.”
Chớp mắt, mấy tháng trôi qua.
Trong làng đổ một trận tuyết lớn.
Một cô gái xinh đẹp ngất xỉu ngay trước cổng nhà tôi, ông nội bế cô vào trong, nhóm bếp sưởi ấm trên giường đất, cô gái mới tỉnh lại.
Bà nội bưng cho cô một bát trà gừng, nói: “Cô gái, tôi thấy cô lạ mặt, là người nơi nào vậy?”
Cô gái nhìn bà nội một cái, cười nói: “Từ trên núi xuống.”
Bà nội sững lại mấy giây, ngạc nhiên hỏi: “Trên núi nào?”
Cô gái lắc đầu, ánh mắt mơ màng, như thể mất trí nhớ.
Ông nội kéo bà nội sang một bên, thì thầm: “Bà nó, tôi thấy cô này có vẻ không bình thường, hình như đầu óc có vấn đề.”
Bà nội thì thầm: “Tôi cũng thấy vậy, trông đáng thương lắm, đợi tuyết ngừng, mình báo cảnh sát.”
Ông nội gật đầu, nói: “Được.”
Ông nội vừa dứt lời, trước cổng nhà vang lên tiếng động, tôi nhìn ra thì thấy một chiếc ô tô con dừng trước cổng.
Ông nội nhíu mày, nói: “Xe của ai vậy? Sao lại đỗ trước cổng nhà mình?”
Ông nội vừa dứt lời, Trần Phúc từ trên xe bước xuống, trên tay xách mấy hộp quà.
Ông nội nói: “Bà nó, Phúc đến rồi.”
Bà nội bực tức nói: “Đừng cho nó vào nhà, ông già, mau ra sân ngăn nó lại.”
Từ sau đám tang của ông Năm, Trần Phúc chưa từng đến nhà tôi.
Nhà tôi cũng không đi tìm Trần Phúc.
Nhưng nghe dân làng nói, việc buôn bán rắn của Trần Phúc càng ngày càng phát đạt, kiếm được rất nhiều tiền, nhà xây thêm tầng, mua cả xe ô tô tiền chục triệu.
Ông nội nhíu mày, nói: “Người đã vào sân rồi, tôi sao ngăn nổi?”
Ông nội vừa dứt lời, Trần Phúc đã bước vào nhà.
Ông nội gượng cười nói: “Phúc đến rồi.”
Trần Phúc đặt quà xuống đất, sau đó quỳ xuống trước mặt ông bà nội, dập đầu.
Ông nội vội đỡ Trần Phúc, nói: “Phúc, cháu làm gì vậy? Mau đứng dậy.”
Trần Phúc liên tục dập ba cái đầu thật mạnh, trán đỏ tím, nói: “hai bác cháu đến xin lỗi, là cháu sai, xin hai bác đừng để bụng, cha cháu mất rồi, ngoài hai bác ra, cháu không còn người thân nào, nếu hai bác không tha thứ, thì cháu coi như không còn ai trên đời này.”
Ông nội nhíu mày, nói: “Phúc, nói gì kỳ vậy? Mau đứng dậy đi.”
Trần Phúc quỳ dưới đất, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bà nội.
Bà nội lạnh mặt, bực tức nói: “Phúc, cháu làm ăn buôn bán rắn lớn như vậy, không thiếu những người thân nghèo hèn như chúng tôi, sau này đừng qua lại nữa.”
Trần Phúc nói: “bác, cháu biết mình sai rồi, đừng nhìn bề ngoài tưởng cháu vinh quang, nhưng đêm nào cháu cũng gặp ác mộng, mơ thấy rắn lớn định ăn cháu. Cháu đến đây là để nói với hai bác, cháu sẽ không bắt rắn nữa, chỉ muốn sống yên ổn.”
Vừa dứt lời, cô gái ngồi trên giường đất bật cười khúc khích, ánh mắt dán chặt vào Trần Phúc.
Trần Phúc nhìn thấy mặt cô gái, sững người, sau đó mặt đỏ bừng.
09
Bà nội nói: “Phúc, cháu nói thật chứ?”
Trần Phúc sững người mấy giây, thu ánh nhìn từ cô gái lại, nhìn bà nội nói: “bác, cháu nói thật, sau này cháu sẽ không bắt rắn nữa.”
Nghe Trần Phúc nói vậy, sắc mặt bà nội dịu đi chút, bà nói: “Phúc, mau đứng dậy, chỉ cần cháu biết nghe lời, bác và bác trai chắc chắn sẽ coi cháu như con ruột.”
Trần Phúc gật đầu, đứng dậy, cười nói: “bác, cô gái này là ai vậy?”
Bà nội nói: “Sáng nay nhặt được trước cổng nhà, chưa biết tên gọi.”
Vừa dứt lời, cô gái mở miệng: “thím, cháu tên là A Tú.”
Bà nội sững lại vài giây, nói: “Cháu không bị ngốc sao?”
A Tú cười khúc khích: “bác, cháu tất nhiên không ngốc.”
Bà nội hỏi: “Cháu là người đâu? Sao lại đến làng ta?”
A Tú cười nói: “Cháu sống trên đỉnh núi, xuống núi tìm một người.”
Bà nội hỏi: “Cháu tìm ai vậy?”
A Tú nói: “Cháu tìm Trần Phúc.”
A Tú vừa dứt lời, Trần Phúc trợn tròn mắt, nói: “A Tú, cô tìm tôi làm gì? Chúng ta quen nhau sao?”
A Tú gật đầu: “Trên núi tôi đã gặp anh rồi.”
Trần Phúc sững người vài giây, nói: “Cô gặp tôi trên núi? Sao tôi không nhớ?”
A Tú nheo mắt, không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Trần Phúc.