Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4fkY5wKIr4
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiếng chúc mừng vang lên khắp nơi, Thánh thượng cũng chú ý tới ta hơn.
Ta ung dung ứng đối từng người.
Chỉ thoáng liếc Liễu Thư Uyển, đã thấy ánh mắt ả đầy ghen tị.
Ả đâu chịu làm nền, chủ động tiến lên tấu một khúc dâng Hoàng thượng và Hoàng hậu, ca tụng tình nghĩa phu thê son sắt của bậc cửu trùng.
Có vẻ không chỉ Tống Đàm nghe lời ta, mà ả cũng vậy.
Chỉ tiếc ra oai lúc này chẳng khác nào cừu non bước vào hang sói.
Ngồi dưới, ta thấy ánh mắt Thánh thượng chuyển từ kinh ngạc sang khao khát, liếc sang Tống Đàm, hắn cũng nhận ra phụ hoàng nhìn nàng, có vẻ sai sai.
Chuyện này không thể trách ta, ta chỉ gợi ý dẫn nàng vào cung.
Còn nàng tấu khúc ra sao, chẳng phải hai người tự bàn bạc ư.
Tống Đàm nghe Thánh thượng khen ngợi Liễu Thư Uyển, bèn nốc liền mấy chén rượu mạnh, tai đỏ bừng vì men say.
Cuối cùng, hắn mượn cớ say, rời bàn tiệc hóng gió, Liễu Thư Uyển lại vội vàng tìm cớ theo hắn.
Không vội, muốn bắt kẻ trộm phải có tang vật, muốn bắt vụng trộm phải chộp cả đôi.
Ở bàn tiệc, ta cũng không rảnh rỗi, nào là khen biểu tỷ tài hoa tuyệt diệu, đức hạnh cao vời, nào là ca tụng Thái tử chân thành son sắt với ta.
Chờ cho thời cơ đến, ta mới uể oải đứng lên hành lễ:
“Phụ hoàng, mẫu hậu, Thái tử say rượu đi đã lâu chưa về, nhi thần có chút lo lắng, xin phép đi tìm chàng.”
Thánh thượng ngồi ghế trên khoát tay:
“Con mang thân mình không tiện, hãy ở lại nghỉ ngơi. Người đâu, đi tìm Thái tử về.”
Ta cố ghìm khóe môi sắp cong lên, thầm cầu Thái tử đừng phụ sự kỳ vọng của ta.
May thay, hai kẻ đó đúng là loài lợn giống chó.
Một tiểu thị vệ hẳn mới vào cung, cuống quýt chạy tới bẩm báo, làm to chuyện đến nỗi ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Bệ hạ… điện hạ, Thái tử điện hạ hiện đang cùng Liễu tiểu thư hoan ái ở chỗ giả sơn!”
Lời vừa dứt, cả sảnh rộ lên tiếng xì xào, Thánh thượng giận đến mức ném vỡ chén lưu ly cầm trong tay.
Một là vì thể diện hoàng gia tan tành.
Hai là vì mỹ nhân người để mắt tới đã bị con trai cướp trước.
Ta vội quỳ xuống, làm vẻ uất ức mà vẫn xin tha cho Tống Đàm:
“Phụ hoàng bớt giận. Tuy Thái tử ham chơi nhưng quyết chẳng dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Hơn nữa, nhi thần không tin Thái tử sẽ phụ lời thề. Có khi đêm tối mịt mờ, thị vệ mắt kém nhận lầm cũng nên.”
Thánh thượng kìm nén lửa giận, bảo thị vệ dẫn đường, chỉ gọi thêm ta và Hoàng hậu cùng đi.
7
Vừa tới gần giả sơn, đã nghe thấy tiếng nữ nhi rên rỉ văng vẳng:
“Điện hạ chớ vội, Uyển nhi chịu không nổi… Điện hạ… đến bao giờ mới rước Uyển nhi vào Đông Cung, Uyển nhi thật sự không muốn ngày ngày lén lút thế này!”
Thái tử hổn hển, phun đầy lời dơ bẩn, cuối cùng còn nhắc đến ta:
“Sắp rồi, đợi ta diệt được Lâm Bảo Ý, lập tức nghênh nàng làm Thái tử phi.”
Ta giả vờ chấn động, nước mắt lã chã, suýt không đứng vững.
Thánh thượng nén cơn giận, trầm giọng hỏi:
“Tốt lắm, vậy hãy nói cho trẫm nghe, ngươi định diệt Thái tử phi thế nào!”
Thị vệ xông tới, tóm gọn hai kẻ áo quần xộc xệch.
Liễu Thư Uyển và Tống Đàm vội vàng chỉnh trang phục, rồi cuống cuồng quỳ dập đầu.
Thánh thượng chỉ tay vào mặt Tống Đàm, quát:
“To gan phóng túng, giữa chốn đông người còn làm trò gian dâm, ngươi còn coi trẫm ra gì không. Ngươi để tôn nghiêm hoàng gia ở đâu. Bảo Ý người ta vẫn hết lời khen ngươi chân thành, trẫm thấy ngươi mới là kẻ lòng lang dạ sói!”
Chuyện động trời thế này, ta và Hoàng hậu chỉ dám nhìn nhau, chẳng thể xen ngang.
Chỉ có Thái tử ôm chân rồng dập đầu cầu xin:
“Là nhi thần say rượu thất thố, xin phụ hoàng tha tội!”
Thấy trán Tống Đàm đập đến rướm máu, ta vén váy quỳ xuống cùng hắn dập đầu:
“Phụ hoàng, dù Thái tử có sai, nhưng việc cấp bách là che đậy chuyện này, lấp miệng thế gian. Nhi thần cả gan xin phụ hoàng… tứ hôn cho biểu tỷ.”
Ta nước mắt rơi như mưa, tỏ bộ dạng uất ức lắm.
Đến phiên Liễu Thư Uyển khóc, lại khiến Thánh thượng càng chán ghét, chỉ mắng:
“Thái tử phi vì các ngươi mà hy sinh thể diện, ngươi còn dám khóc!”
Hôm ấy, Liễu Thư Uyển sợ đến hồn phi phách tán.
Nàng bị Hoàng hậu cho một trận đòn, mắng chửi thậm tệ, cuối cùng vẫn được gả vào phủ Thái tử như ước nguyện.
Chẳng qua thân phận chỉ là một ả thiếp thấp kém.
Hôn lễ cũng vội vã, áo cưới khâu gấp với đường may thô sơ, đến lúc dâng trà còn rơi cả hạt châu.
Ta chẳng vội chèn ép ả, bởi bây giờ Thánh thượng và Hoàng hậu đều đứng về phía ta.
Từ sau chuyện này, Thái tử thất thế trên triều, tuy chưa bị phế nhưng cũng bị Thánh thượng lạnh nhạt.
Hắn muốn phục hồi danh tiếng, đành ra sức nịnh bợ ta để Hoàng thượng nhìn vào mà bỏ qua.
Giờ đây, thiên thời địa lợi đều nằm trong tay ta.
Ta rốt cuộc có thể đóng cửa, từ từ hành hạ đám chó kia.
8
Liễu Thư Uyển chẳng đợi được ân sủng như vẫn tưởng, chỉ nhận về lạnh nhạt ngày qua ngày của Thái tử.
Ta có ý tốt ghé thăm nàng ta, lại bị nàng ta ném đồ đuổi ra ngoài, bộ dạng khác xa dáng vẻ khuê tú tiểu thư trước kia.
“Cút đi. Nếu không có ngươi, ta đâu đến nỗi ngay cả một vị trí Trắc phi cũng không bò lên nổi. Nếu không phải ngươi đêm ngày chiếm lấy Tống Đàm, hắn đã đến với ta.”
Ta mỉm cười trở về tẩm điện, rồi kêu đau bụng không chịu được, khiến Tống Đàm vừa hạ triều đã lập tức chạy tới.
Nha hoàn trên đường đã thuật lại tám chín phần đầu đuôi.
Hắn lộ vẻ giận, gọi Liễu Thư Uyển cùng đám nô bộc của nàng ta quỳ sụp trong điện.
“Đang yên đang lành, cớ gì lại chọc Thái tử phi động thai khí.”
Liễu Thư Uyển vẫn ra vẻ sầu khổ, gật đầu nghẹn giọng.
“Thiếp thân vì mong nhớ Thái tử quá, nhất thời nói lớn tiếng, nào ngờ lại phạm đến Thái tử phi, xin Thái tử trách phạt.”
Vẫn lối đó, đảo ngược trắng đen, lời lẽ ám chỉ ta làm quá.
Chỉ tiếc, nàng ta giờ đâu còn là bảo bối trong lòng Tống Đàm nữa.
“Nếu ngươi biết Bảo Ý hoài thai, hà cớ không tránh đi, lại còn dây dưa cãi cọ.”
Liễu Thư Uyển ngỡ ngàng.
Ta đứng lên, ngăn bầu không khí căng như dây cung ấy, cố ý kéo tay hắn, để lộ một mảng da tay dưới ống tay áo bị mảnh sứ cắt rách.
“Điện hạ chớ nổi giận. Tỷ tỷ mang nỗi oán hận trong lòng, nóng nảy chút cũng chẳng sao, đừng vì thiếp mà hại đến tình hòa khí.”
Thái tử vốn đã chán ghét nàng ta sau khi bị Thánh thượng lạnh nhạt, nay nhìn vết thương của ta, càng hiểu rõ nàng đang dối trá, liền nổi trận lôi đình.
“Cả ngày chỉ gây chuyện, miệng toàn lời gian dối. Không nhờ Bảo Ý, ngươi lấy tư cách gì bước chân vào phủ Thái tử. Bảo Ý bị ngươi gây thương tích, thế mà còn đứng ra tha cho ngươi.”
Hắn vì ta mà lên tiếng bênh vực, song ta chẳng vui gì.
Bởi mấy câu ấy quá quen tai, kiếp trước hắn cũng hằn học với ta như thế.
Trước mặt thì tỏ ra nơi nơi yêu chiều, sau lưng lại chẳng ngại che chắn cho Liễu Thư Uyển, bịa cả trăm tội không tên đổ lên đầu ta.
Hắn mặc kệ ả giày vò ta, xem đó như bù đắp vì không cho ả ngôi Thái tử phi.
Nếu Liễu Thư Uyển đáng chết, thì Tống Đàm cũng đâu vô can.
Thái tử phạt ả cấm túc, đuổi hết mọi người đi, rồi lặng im thở dài trước lư hương.
Ta biết ít nhiều hắn vẫn động lòng trắc ẩn với ả, nên chủ động bắc cho hắn cái thang:
“Nếu điện hạ lo, thì cứ đến dỗ dành nàng ấy. Thánh thượng cùng Hoàng hậu bên kia, thiếp tự có cách giãi bày.”
Tống Đàm lắc đầu, nắm lấy tay ta.
“Trước kia ta thấy nàng ta ôn nhu hiền thục. Chẳng ngờ dần dà lại vô lý như vậy, ở cạnh nàng thì ta mới thoải mái hơn.”
New 2