Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pTEjf7Fjd

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Rồi mở tủ quần áo.

Đồ của anh vẫn còn đây – vài bộ mặc khi qua ngủ lại.

Cái áo thun xám cũ kỹ – từng là “chiếc áo yêu thích nhất” – giờ như củ khoai phỏng tay.

Tôi cuộn lại, nhét vào túi du lịch, kéo khóa mạnh như trút giận.

Bàn trang điểm.

Đôi khuyên tai ngọc trai anh tặng – không đắt tiền, nhưng từng được gọi là “rất hợp với em”.

Tôi tháo ra, bọc giấy, giấu vào ngăn băng vệ sinh.

Nhà vệ sinh – cốc đánh răng đôi?

Thu dọn.

Ban công – mấy chậu sen đá của anh?

Chuyển vào phòng kín.

Tôi như con ruồi mất đầu, chạy vòng vòng khắp nhà, kiểm tra từng ngóc ngách.

Không còn dấu tích nào.

Căn hộ lại trở về hình dáng của một người phụ nữ độc thân sống một mình – đơn giản, trống trải.

Tôi ngồi sụp xuống nền, lưng dựa tường, toàn thân rã rời.

Tim đập hỗn loạn, tai ù đi.

Điện thoại – đã tháo SIM, tắt nguồn, nhét xuống khe sofa như ném đi cục than hồng.

Thế giới xung quanh yên tĩnh.

Nhưng tôi biết, ngoài kia đã đảo lộn.

Giang Lâm.

Cái tên từng đứng trên mây, chói sáng rực rỡ.

Giờ vì vài tin nhắn không đúng lúc của tôi mà rơi thẳng xuống đất.

Tiếng sụp đổ vẫn còn vang trong tai tôi.

Còn tôi – kẻ gây ra tất cả –

Đang trốn trong căn nhà vừa dọn sạch mọi “vật chứng”, như một con quỷ không dám thấy ánh sáng.

Nỗi hoảng loạn và bất lực như thủy triều lạnh ngắt –

cuốn phăng tôi đi, không một tiếng động.

3

Ba ngày tiếp theo, tôi sống chẳng khác gì người tiền sử.

Cắt mạng. Cắt điện (chỉ dám để lại mỗi cái đèn ngủ bé tí).

Sống lay lắt nhờ đồ đông lạnh và mì gói.

Rèm cửa kéo kín mít, ánh sáng không lọt nổi một khe.

Bất kỳ tiếng động nào – tiếng bước chân ngoài hành lang, tiếng cửa hàng xóm đóng, thậm chí cả tiếng chim vụt ngang cửa sổ – đều khiến tôi giật bắn, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực.

Cảm giác như đang bị truy nã.

Không, còn tệ hơn cả tội phạm.

Tội phạm ít ra còn biết mình phạm tội gì.

Còn tôi?

Chỉ vì nhắn chồng về ăn bún?!

Kể với ai cũng chẳng ai tin nổi!

Rạng sáng ngày thứ tư, khi trời còn chưa sáng rõ,

Tôi co ro trên ghế sofa, cắn đại một miếng bánh mì khô khốc, không khác gì nhai bìa carton.

Bỗng—

Cạch.

Một tiếng động cực nhẹ.

Khóa cửa vừa được mở.

Toàn thân tôi dựng đứng lông tơ.

Giật nảy người, tôi chộp lấy thứ duy nhất bên cạnh có thể dùng làm vũ khí: cái gối sofa.

Cánh cửa khẽ mở một khe.

Một bóng người cao lớn lặng lẽ lách vào, mang theo hơi lạnh cuối thu.

Nhanh như một cái bóng.

“Ai đó?!” – giọng tôi run rẩy, cái gối suýt nữa bay khỏi tay.

Người đó khóa cửa lại, cài chốt.

Mọi động tác mượt mà, gần như không phát ra tiếng.

Anh ta tháo mũ lưỡi trai và khẩu trang cùng màu đen.

Ánh đèn mờ nhạt trong phòng khách hắt lên gương mặt phờ phạc đến đáng sợ.

Là Giang Lâm.

Dây thần kinh căng như dây đàn trong tôi đứt “phựt” một cái.

Cái gối rơi bịch xuống sàn.

“Anh…” – cổ họng tôi nghẹn lại.

Mới ba ngày…

Anh gầy sọp.

Quầng thâm nặng như búa tạ, râu mọc lởm chởm, áo khoác thì nhăn nhúm, vương cả bụi đường.

Còn đâu ánh hào quang thanh nhã, chỉn chu trên truyền hình?

Trước mắt tôi là một người đàn ông như vừa bước ra từ cơn địa chấn – mệt mỏi, tàn tạ, và… tuyệt vọng.

Anh dựa lưng vào cửa, không bước tới.

Chỉ im lặng nhìn tôi.

Đôi mắt từng được khen là “chứa cả dải ngân hà”, giờ khô cạn, đỏ ngầu, ánh lên những cảm xúc phức tạp:

Tội lỗi? Sợ hãi? Hay… điều gì còn tệ hơn thế nữa?

Không gian im phăng phắc.

Chỉ còn tiếng thở nặng nề của hai người.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp lại từ sau cơn bão bún ốc.

Sau chuỗi chửi rủa, unfollow, huỷ hợp đồng…

Sau một “thế kỷ” dài ba ngày.

Cuối cùng, anh cử động môi, khàn đặc:

“Vãn Vãn.”

Chỉ gọi tên tôi, rồi nghẹn lại.

Mọi uất ức, lo lắng, sợ hãi trong tôi như bị bật nắp.

Tôi lao đến, đ.â.m sầm vào anh, ôm chặt lấy thân thể lạnh ngắt ấy.

“Giang Lâm…” – giọng tôi nghèn nghẹn, nước mắt tuôn như vỡ đê.

“Em xin lỗi… Em không biết anh đang livestream… em chỉ muốn hỏi anh có về ăn không thôi mà…”

Anh khựng lại một giây.

Rồi đôi tay lạnh buốt siết chặt lấy tôi – chặt đến nghẹt thở.

Như thể muốn giữ tôi hòa vào tận xương tủy.

“Không trách em.”

Cằm anh tựa lên đỉnh đầu tôi, giọng run, đục ngầu như mang theo dư âm của một cơn bão vừa đi qua.

“Là lỗi của anh…

Anh quá bất cẩn…

Không bảo vệ được em.”

Vòng tay anh siết chặt thêm, như ôm chặt cả sự hoảng sợ và ân hận.

“Em không biết đâu… bên ngoài loạn lắm…

Anh sợ họ tìm được em…”

Tôi lắc đầu lia lịa trong n.g.ự.c anh, nước mắt càng tuôn mạnh.

“Em trốn kỹ lắm… Anh Chu bắt em tắt máy, tháo SIM rồi mà…”

“Ừ.” – anh đáp khẽ, vỗ nhẹ lưng tôi như để chắc rằng: tôi vẫn ở đây.

Chúng tôi đứng lặng trong bóng tối nhạt nhòa của sảnh nhà, ôm nhau như hai kẻ sống sót sau cơn bão, cố níu lấy chút hơi ấm cuối cùng.

Rất lâu sau, tưởng anh đã thiếp đi,

Thì giọng anh vang lên, trầm khàn:

“Vãn Vãn, chúng ta…”

Anh ngập ngừng.

“… công khai đi.”

Tôi ngẩng lên.

“Cái gì?”

“Công khai.” – anh nhìn tôi, giọng chắc như đinh đóng cột.

“Không được!”

Tôi hoảng hốt, túm lấy tay anh.

“Bây giờ á? Anh điên à?

Fan sẽ xé xác em mất! Còn hợp đồng? Còn danh tiếng của anh?!”

“Giải hết rồi.” – anh cắt lời, giọng bình thản đến đáng sợ.

“Gì cơ?”

“Tất cả – từ nhãn hàng, phim ảnh, show truyền hình – đều giải rồi.

Tiền bồi thường là con số trên trời.”

Anh cười khẽ, đầy chua chát.

“Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa.”

Tôi nhìn anh, trái tim siết lại.

“Anh… sập phòng thật rồi sao?”

“Ừ.” – ánh mắt anh sâu như vực.

“Ngay khi lỗi livestream đó xảy ra – cái gọi là ‘ảnh đế hoàn hảo’… đã c.h.ế.t rồi.”

Tôi c.h.ế.t lặng.

Anh đưa tay lau nước mắt tôi, ngón tay nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến đau lòng.

“Anh mệt rồi.”

“Mười năm đóng giả… đủ rồi.”

“Trước kia không dám công khai vì sợ mất tất cả, sợ kéo em theo.

Nhưng kết quả thì sao?

Vẫn để em bị kéo vào bão tố.

Vẫn đẩy người đáng ra phải được bảo vệ nhất, lên đầu sóng ngọn gió.”

“Ngay cả vợ mình cũng phải giấu như bí mật quốc gia…

Như thế thì còn gì là tình yêu nữa?”

Giọng anh bất chợt cao lên, đôi mắt đỏ ửng:

“Tôi – Giang Lâm – dành nửa đời để diễn.

Không lẽ đến cả yêu ai cũng không dám nhận sao?!”

“Muốn sập thì sập!”

“Ông đây – KHÔNG DIỄN NỮA!!”

Anh gần như hét lên.

Nhưng trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt anh rực lửa.

Không phải lửa hủy diệt – mà là lửa của kẻ quyết không quay đầu.

“Tôi là Giang Lâm.”

“Tôi có vợ.”

“Vợ tôi tên là Lâm Vãn.”

“Cô ấy nấu bún ốc cay cho tôi! Cô ấy nhắn hỏi tôi có về ăn không!

Thì sao?!

Phạm pháp à?!”

Từng chữ rành rọt, như gõ thẳng vào tim tôi.

Tôi nhìn anh – người đàn ông đã rũ bỏ mọi hào quang, rách nát và kiệt sức,

Nhưng lần đầu tiên, chân thật, mãnh liệt, đến điên cuồng.

Nước mắt tôi lại rơi.

Lần này, không vì sợ.

Mà vì tự hào.

Tôi ôm anh thật chặt, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c lạnh ngắt của anh, gật đầu thật mạnh:

“Ừm!”

“Công khai!”

“Nói cho cả thế giới biết—”

“Em là vợ anh!”

“Anh là người của em!”

“Sập thì sập.”

“Chúng ta xây lại!”

Cơ thể anh run lên.

Anh cúi đầu, nhìn tôi, ánh mắt đỏ hoe như có lửa.

Rồi anh hôn tôi.

Nụ hôn đó không mềm mại.

Chỉ có khát khao sống sót, điên cuồng, và lời thề không đường lui.

Trong đó là nước mắt, hơi lạnh, và quyết tâm cháy bỏng.

Như thể muốn nghiền nát ba ngày địa ngục thành một khoảnh khắc duy nhất.

Chúng tôi – trong góc nhỏ nơi cửa nhà,

Hôn nhau như hai kẻ liều mạng cuối cùng trên thế giới.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng đầu tiên của bình minh vừa rọi vào.

Một ngày mới bắt đầu.

Và chúng tôi – chuẩn bị bước vào trận chiến thực sự.

Không khói súng.

Nhưng vẫn là trận chiến sống còn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương