Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f9oXTVnmM
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dư luận đảo chiều hoàn toàn.
Nhưng tôi và Giang Lâm đều hiểu…
Bão chỉ vừa tạm lặng.
Tàn tích của một ngôi nhà sụp đổ vẫn còn đó:
Những khoản bồi thường chưa xử lý.
Sự nghiệp đứt gãy giữa chừng.
Những đối thủ đang chờ cơ hội phản đòn.
Và ánh mắt soi mói vẫn đổ dồn về phía tôi — “thanh mai trúc mã của ảnh đế”.
Một tấm ảnh có thể xoay chuyển cục diện.
Một lời tuyên bố có thể làm dịu dư luận.
Nhưng đời thật… giờ mới thực sự bắt đầu.
Giang Lâm tựa cằm lên đỉnh đầu tôi, giọng anh trầm và nhỏ:
“Vãn Vãn.”
“Ưm?”
“Sập phòng rồi.”
Anh dừng một giây, rồi siết chặt vòng tay hơn.
“Chúng ta… chắc phải thắt lưng buộc bụng sống qua thời gian kham khổ.”
Tôi ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, phảng phất ân hận.
Sống khổ? Thắt lưng buộc bụng?
Tôi cong môi cười, kiễng chân lên, hôn một cái vào chiếc cằm còn lún phún râu kia:
“Sợ gì chứ?”
“Chỉ cần có anh.”
“Bún ốc đủ ăn.”
“Dù bở, vẫn thơm.”
7.
“Cuộc sống khốn khó” mà Giang Lâm nói, đến nhanh hơn tôi tưởng. Mà còn dữ dội hơn gấp nhiều lần.
Việc công khai đã kết hôn, anh đích thân xé bỏ hình tượng “ảnh đế hoàn hảo” của mình.
Kết quả? Một cú lao dốc gần như hủy diệt.
Những người từng nâng anh lên tận mây xanh, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
Hợp đồng bị hủy dồn dập. Văn bản lạnh lùng đóng dấu đỏ như tuyết rơi thẳng vào tay Chu Minh.
Tất cả các nhãn hàng xa xỉ đều ra thông cáo:
“Hình tượng không còn phù hợp với giá trị thương hiệu.”
Phim điện ảnh từng ký thì úp mở:
“Cần tái đánh giá rủi ro.”
Rồi… im bặt.
Show truyền hình thì trực tiếp thay người, chẳng thèm báo trước.
Ngay cả những thương hiệu cũ từng hợp tác nhiều năm, cũng chỉ lạnh nhạt gọi một cú:
“Hợp đồng kết thúc thì không gia hạn nữa.”
Thế giới này lạnh lùng như vậy đấy.
Chu Minh bị gọi điện đến mức máy nóng ran, giọng khàn như loa rè, mắt thâm đen hơn cả ảnh đế mới “rớt đài”.
“Mẹ nó chứ! Một đám đ.â.m lén sau lưng!”
Anh gào lên:
“Trước thì năn nỉ livestream, giờ thì chạy nhanh hơn thỏ! Sợ dính xui chắc?!”
Còn Giang Lâm?
Ngồi đối diện tôi, lặng lẽ ăn bát bún ốc đã hơi nở nhưng vẫn đậm đà cay chua.
“Anh lường trước rồi.”
Anh gắp một đũa bún, giọng điềm tĩnh như đang bàn công việc,
“Tính xong tiền bồi thường chưa?”
“Tính cái đầu cậu ấy!”
Chu Minh gào lên từ bên kia điện thoại,
“Mấy bên đó hét giá trên trời! Còn đòi tính cả kỳ vọng doanh thu. Muốn thừa nước đục thả câu chắc?!”
“Cứ trả đi.”
Giang Lâm chẳng thèm ngẩng đầu. Gắp thêm miếng măng chua, giọng vẫn bình thản.
“Hợp đồng ghi sao thì trả vậy.”
“Giang Lâm! Cậu biết là bao nhiêu không?!”
Chu Minh quýnh cả lên.
“Mấy năm nay cậu kiếm được không ít, nhưng không thể ném tiền qua cửa sổ kiểu này! Còn cả vụ thuế nữa…”
“Hết tiền thì kiếm lại.”
Giang Lâm đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng.
Động tác vẫn tao nhã như mọi khi, chỉ có ánh mắt là lạnh đi thấy rõ:
“Hình tượng sụp thì tôi chịu. Nhưng đã ký rồi, trách nhiệm phải gánh. Một đồng cũng không thiếu.”
“Anh Chu, chuẩn bị dọn sổ đi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi là một tiếng thở dài rệu rã:
“…Được rồi. Tôi biết rồi. Dọn thì dọn. Coi như bỏ tiền giải xui!”
Cuộc gọi kết thúc.
Phòng khách lại rơi vào một sự yên tĩnh buồn bã.
Chỉ còn lại mùi bún ốc chua cay vương trong không khí.
Tôi nhìn sang Giang Lâm.
Anh ngả lưng vào ghế, ngửa đầu nhắm mắt, giữa hai chân mày là nếp nhăn mệt mỏi.
Ánh sáng từ rèm cửa hắt xuống nửa gương mặt anh — gầy gò, phờ phạc, và có gì đó… khiến người ta đau lòng.
Những khoản bồi thường hàng chục triệu như ngọn núi vô hình, đè lên căn nhà nhỏ vừa vượt qua cơn bão dư luận.
“Giang Lâm.”
Tôi cất tiếng gọi, cổ họng nghèn nghẹn.
Anh mở mắt. Vẫn là ánh nhìn dịu dàng ấy, chỉ là mệt mỏi chưa kịp giấu đi.
“Không sao đâu.”
Anh vươn tay nắm lấy tay tôi trên bàn.
Lạnh ngắt.
“Có điều… chắc em phải chịu khổ cùng anh một thời gian rồi.”
Anh cười, hơi tự giễu.
“Nói sẽ cho em sống sung sướng, cuối cùng lại thành ra thế này.”
“Không có khổ gì hết.”
Tôi siết tay anh, dứt khoát nói.
“Chúng ta còn nhà, còn đồ ăn, còn nhau. Vậy là đủ.”
“Với lại, anh quên à?”
Tôi cố cười,
“Em cũng có việc làm mà!”
Giang Lâm thoáng sững:
“Em vẽ minh họa?”
“Chính xác!”
Tôi gật đầu liên tục, như thể vừa phát hiện mạch nước ngầm giữa sa mạc.
Tôi mở Weibo, đưa cho anh xem:
Người theo dõi: hơn 3 triệu.
Từ vài trăm account ảo, đã bùng nổ lên 3 triệu lượt follow. (Ôi, ước gì Mèo Kam Mập một ngày nào đó cũng được như vậy. hi hi)
Tin nhắn ngập tràn. Bình luận bên dưới bài đăng tag tôi từ tài khoản Giang Lâm cũng tăng vọt:
“Chị dễ thương quá trời ơi!”
“Chị là họa sĩ hả? Cho em xin link tác phẩm đi!”
“Vẽ truyện tranh về hai người đi! Ngọt tới sâu răng luôn!”
“Chị còn nhận đơn không? Em muốn đặt tranh cảnh ảnh đế tỏ tình nè!”
Tôi nói, mắt sáng rực:
“Anh Chu nói đúng! Hắc hồng cũng là hồng!
Thanh mai trúc mã của ảnh đế” bây giờ hot lắm!
Em phải tranh thủ nhận đơn, vẽ vài mẩu truyện dễ thương của hai đứa mình, đảm bảo có người mua!
Còn bộ “Một bát khói bếp nhân gian’” em vẽ hồi đó, nhớ không?
Trước có nhà xuất bản từng liên hệ, mà lúc đó fan ít nên em từ chối. Giờ thì có thể thử lại rồi!”
Giang Lâm ngồi nghe, nhìn tôi nói không ngừng, ánh mắt dần dần sáng lên.
Mệt mỏi trong anh dường như bị cuốn trôi bởi một thứ năng lượng ấm áp nào đó.
Thậm chí… còn mang theo chút tự hào?
Anh bật cười.
Lúc đầu chỉ khẽ khàng, rồi càng lúc càng lớn tiếng.
Vai cũng run lên vì cười.”
Cười cái gì?!”
Tôi nhìn anh, lườm nguýt.
“Cười vợ anh.”
Anh rối nhẹ tóc tôi, ánh mắt sáng rực như có cả vũ trụ trong đó.
“Đúng là thiên tài.”
Anh đứng dậy, vòng qua bàn, kéo tôi đứng lên, ôm chặt vào lòng.
“Được.”
Giọng anh vang bên tai tôi, vững vàng mà ngọt ngào:
“Em phụ trách kiếm tiền nuôi nhà.”
“Còn anh…”
Anh dừng một nhịp, rồi hạ giọng trêu ghẹo:
“Phụ trách xinh đẹp như hoa. Làm người mẫu cho em vẽ.”
“Mỗi bức tranh, đổi một bát bún ốc.”
“Được không, bà chủ Lâm?”
Ánh nắng len qua rèm cửa, rơi xuống hai người đang ôm nhau trong căn phòng khách nhỏ.
Mùi bún ốc vẫn còn thoang thoảng.
Con đường phía trước vẫn chông gai.
Nợ nần vẫn đó.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, trong căn nhà ngập khói bếp và tinh thần trốn nợ,
Chúng tôi ôm lấy nhau.
Như một cặp vợ chồng dám gom góp hết vốn liếng,
Chuẩn bị bắt đầu lại từ đầu.
Không ngờ, lại sinh ra một thứ dũng khí vô biên.
Và một kiểu lãng mạn…gần như bi tráng.
8.
Giang Lâm nói là làm.
Anh thật sự bắt đầu “làm người mẫu” cho tôi.
Mà theo cái cách… sát mặt đất hết mức.
Tôi ngồi trước bàn vẽ, mở bảng điện tử, cau mày suy nghĩ.
Còn anh?
Diện áo thun xám bạc màu (do tôi lấy trong túi du lịch ra), chiếm trọn chiếc ghế salon duy nhất còn xài được trong nhà.
Tư thế thì uể oải.
Hình tượng thì chẳng còn gì.
Tay cầm quyển… “Lý luận cơ bản về đạo diễn”?
Và đọc rất nghiêm túc mới ghê.
“Này, anh Giang người mẫu? Đổi tư thế giùm cái coi.”
“Nằm ườn kiểu Cát Ưu như vậy, vẽ lên trông đúng kiểu cá mặn mất hết ước mơ luôn á.”
Anh không buồn ngẩng đầu, chỉ uể oải lật sang trang khác:
“Thì đúng mà. Bây giờ anh là một con cá mặn thất nghiệp, trên vai là núi nợ đấy.”
…Ờ. Cá mặn thì cá mặn.
Tôi thở dài, chấp nhận số phận, bắt đầu phác thảo.
Tóc rối bù, gương mặt nghiêng nghiêm túc đọc sách (dù nội dung sai quá trời), bàn tay thon gầy đặt trên tay vịn ghế…