Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , tôi phát hiện mình bị đá khỏi nhóm wechat của lớp.
Ngay đó, cô chủ nhiệm Vân nhắn tôi một tin:
“ của Niệm Niệm, chị thấy rồi chứ? Phó đăng thông báo phê bình nhóm. nêu đích danh Niệm Niệm, con không chịu nghe lời, chị là đến trước cổng trường rối, không ý thức.”
Tôi mở ảnh chụp màn hình cô chuyển tiếp.
Vệ Quốc viết hẳn một bài dài 500 chữ, văn vẻ trau chuốt.
ta tự tô vẽ mình một vị quan nghiêm minh sẵn sàng đắc tội vì sự an toàn của học sinh, tôi và Niệm Niệm thì trở thành ví dụ điển hình của việc phá vỡ kỷ cương.
Bên dưới bài đăng là hàng loạt bình luận hùa theo:
“Phó thật trách nhiệm!”
“ quản lý nghiêm vậy! Giờ bọn trẻ nuông chiều quá rồi!”
“ mới là vấn đề, không dạy con lại đến trường chuyện?”
Tin nhắn của cô Vân lại hiện lên, từng câu chữ đều mang ý khuyên nhủ:
“Thôi chị Trần Thư ạ, yếu không thắng nổi mạnh đâu. Phó sắp bổ nhiệm làm chính thức rồi, trường là quyết hết. Chị mà làm căng, thiệt thòi vẫn là Niệm Niệm thôi.”
“ rồi, thứ Hai tuần Niệm Niệm lên lễ chào cờ toàn trường để tự kiểm điểm. Nếu không sẽ bị ghi lỗi nghiêm trọng. Mà lỗi sẽ ghi vào hồ sơ, theo con suốt đời đó.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, khẽ cười, không nhắn lại gì.
Tôi ôm đứa con gái vẫn sốt lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó:
“Niệm Niệm đừng sợ, ở đây.”
Chương 3
Đến thứ Sáu, Niệm Niệm cuối cùng cũng hạ sốt.
Tôi đưa con đến trường. Ở cổng trường, tay nhỏ xíu của con nắm chặt lấy vạt áo tôi, mắt đầy hoang mang sợ hãi.
“… ơi, họ bắt con quỳ nữa không?”
Tôi cúi xuống, chỉnh lại cổ áo con, mỉm cười dịu dàng:
“Không đâu, hứa.”
Nhưng vừa dắt con đến cửa lớp, tôi thấy mấy cậu đứng vây quanh của con, chỉ trỏ tán.
“Nhìn kìa, con nhỏ xúc xích hồ tinh đến rồi!”
“ tao không chơi với mày, vì mày là người xấu hay rối!”
Một cậu tròn trĩnh cầm lấy bình nước của Niệm Niệm, định ném vào thùng rác.
“Đồ của mày bẩn lắm, mang mầm bệnh đấy!”
Niệm Niệm sợ quá chui ra lưng tôi, mặt trắng bệch tờ giấy.
Ngọn lửa giận lòng tôi bùng lên. Tôi đang định bước đến thì cô Vân đi tới.
Cô kéo mấy cậu kia ra, mặt vẫn giữ nụ cười xã giao:
“Ôi dào, trẻ con đùa giỡn chút thôi mà, Niệm Niệm đừng để bụng.”
Rồi cô quay sang nhỏ với tôi, giọng hạ thấp và pha chút trách móc:
“Chị xem, chuyện thành ra , ảnh hưởng đến Niệm Niệm biết bao nhiêu. Giá hôm trước chị nghe lời tôi, phối hợp với nhà trường, đâu đến nỗi ?”
“Giờ khác đều biết cả rồi, ai cũng tán. Chị bảo tôi làm tiếp tục dạy học lớp đây?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô :
“Cô , con tôi đang bị bắt nạt ngay lớp học. Cô nghĩ đó chỉ là ‘trẻ con đùa giỡn’ thôi ?”
Mặt cô cứng lại thoáng chốc, rồi nhanh chóng quay lại nụ cười giả lả:
“ Niệm Niệm à, chị đừng căng thẳng . Tôi nhắc nhở tụi nhỏ rồi. Nhưng nguồn cơn là từ đâu? Không tại chị cứ đối đầu với phó hay ?”
“Nếu thật sự nghĩ con, chị nên nghĩ cách giải quyết, chứ không tiếp tục căng thẳng.”
Đúng lúc đó, Vệ Quốc hai tay chắp lưng, từ đầu hành lang thong thả bước lại.
ta không hề thấy không khí căng thẳng giữa chúng tôi, tỏ vẻ tiếc nuối, thất vọng sâu sắc:
“Tôi nghe gì đấy? Lại lên trường rối à?”
“Chị Trần Thư, chị lại đến nữa rồi?”
ta đứng trước mặt tôi, giọng bỗng cao vút, mang đầy vẻ chính nghĩa:
“Chị tưởng trường dễ bắt nạt ? Tôi chị biết, tên bán xúc xích kia chúng tôi báo công an xử lý rồi!”