Năm thứ sáu sau khi đoạn tuyệt với cha mẹ, cô em gái nuôi lén tìm đến chồng tôi.
Cô ta rưng rưng nói:
“Ba mẹ rất nhớ chị, mong có thể đoàn tụ trước khi nhắm mắt.”
Tôi đưa tay chạm vào vết sẹo trên trán — dấu tích từ năm tám tuổi, khi chính em gái nuôi kẹp gãy ngón tay tôi, cướp đi giấc mơ âm nhạc.
Lúc tôi định giơ tay tát, thì cha đã ngăn lại.
Chồng nhìn gương mặt tội nghiệp của cô ta, khuyên nhủ:
“Chuyện cũ đã qua, thôi bỏ đi em.”
Con trai ôm chiếc mô hình máy bay do ông bà ngoại tặng, hậm hực nói:
“Mẹ ơi, con không thể không có ông bà và dì. Mẹ phải làm hòa với họ! Nếu không… con sẽ không cần mẹ nữa!”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mệt mỏi khôn cùng.
Chỉ khẽ gật đầu:
“Được.”