Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
sắc mặt tôi bình thường, Cố Minh Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đi làm.
Sau khi anh rời khỏi nhà, tôi liền nhận được email từ .
[Chào thám tử, tôi tổng hợp toàn bộ quá trình đương của tôi và Minh Thịnh.]
Tôi nhếch môi cười lạnh, mở thư mục .
3
thì thôi, xong tôi giật cả mình.
Dù chuẩn bị lý từ trước, khi những ảnh và video ngọt ngào thân mật kia, tim tôi thắt .
[Ngày 17 tháng 7, anh đưa tôi đi nghỉ mát ở đảo Jeju, hạnh phúc quá đi thôi!]
Ảnh chụp bờ biển xanh ngắt, Cố Minh Thịnh ôm chặt cô trẻ trên bãi cát, môi kề môi, lãng mạn mức khiến ghen tị.
Khoan , tháng 7… đảo Jeju?
Tôi nhíu mày, như nhớ điều gì đó, vội vàng mở album ảnh trên điện thoại.
Ngày 17 tháng 7… Tôi ở đảo Jeju.
Và điều đáng sợ hơn nữa là—Cố Minh Thịnh đi nghỉ cùng tôi!
Cảm giác kỳ quái ập , tim tôi đập thình thịch, tôi tiếp tục tiếp.
[Ngày 14 tháng 9, chồng đưa tôi đi quây quần bên bếp lửa uống trà, ước gì thời gian mãi dừng ở khoảnh khắc này.]
ảnh chụp bếp lửa ấm áp, bên góc trái là một đôi đan chặt vào nhau.
ngày hôm đó, tôi làm gì nhỉ?
Tôi hít sâu một hơi, lật ảnh điện thoại, là cùng một ngày, cùng một địa điểm.
Hôm đó là Trung thu, Cố Minh Thịnh đưa tôi đi uống trà bên bếp lửa.
Giữa chừng anh có rời đi một tiếng, nói là phải họp công ty đột xuất nhà vệ sinh.
Tôi kỹ ảnh đôi đan vào nhau…
Cố Minh Thịnh tháo nhẫn cưới.
Trên ngón áp út hằn lên một vết đỏ nhạt.
Bỗng nhiên, tôi nhớ lúc anh quay về bên tôi, chiếc nhẫn.
Lúc đó, tôi chỉ vô hỏi một câu, anh tùy tiện đáp rằng lỡ tháo lúc rửa .
Giờ nghĩ … Đúng là đồ khốn nạn!
Ngoại muốn chơi trò “chạy song song”, lừa tôi xoay mòng mòng!
Tôi siết chặt nắm đấm, kiên nhẫn tiếp.
[Ngày 31 tháng 12, chồng đưa tôi cầu Nam Phố ngắm pháo hoa đón năm mới. Anh ấy nói sẽ tôi mãi mãi.]
Tôi liếc album ảnh của mình, là pháo hoa đó, chỉ khác góc chụp.
[Ngày 6 tháng 4, chồng mua tặng Tiểu một chiếc túi mới, thích quá thích!]
Tôi mở tin nhắn của mình.
Cố Minh Thịnh từng nói với tôi rằng, em anh thích chiếc túi của tôi nên lấy đi luôn.
Giỏi lắm! Ngoại mà keo kiệt tiền của riêng, dám lấy đồ của tôi đi tặng cho tiểu tam!
[Ngày 7 tháng 6, lễ tốt nghiệp hôm nay, anh tham dự! Anh ấy tặng tôi một chiếc nhẫn, có phải là dấu hiệu cho quan hệ của chúng tôi sẽ tiến thêm một bước ?]
Tôi kỹ ảnh chiếc nhẫn.
Đây chẳng phải là chiếc nhẫn kim cương tôi bị mất mấy tháng trước sao?!
Lúc đó tôi cứ tưởng nó rơi xuống cống thoát nước, hóa bị con chuột nhà đem đi mượn hoa hiến Phật.
Tốt nghiệp, cầu hôn, nhẫn cưới…
Năm đó, Cố Minh Thịnh từng dùng chiêu trò này để lừa tôi.
Đàn ông đúng là một lũ thích hoài niệm, tham lam những thứ mới mẻ.
Dùng cùng một chiêu thức, chỉ đổi nhân vật nữ, liệu có bản thân rất tài giỏi ?
Đọc từng câu từng chữ, giọng điệu của chẳng khác nào một cô say đắm, hoàn toàn biết sự tồn tại của tôi, chẳng phải kẻ cố làm kẻ thứ ba.
, cả hai chúng tôi đều bị tên khốn Cố Minh Thịnh lừa gạt.
Đúng là đáng chết!
Tôi im lặng in hết tất cả nội dung giấy, sau đó tạo thêm một bản y hệt như vậy là câu chuyện của tôi.
Sau đó, tôi gửi tin nhắn:
[Cô , tôi hiểu rõ hình. Chúng gặp mặt một chút.]
Tôi quán cà phê trước giờ hẹn mười phút.
Chẳng bao lâu sau, một cô chiếc váy trắng bước vào.
Là , cô những ảnh kia.
“Chào chị! Chị chính là nữ thám tử bắt gian đúng ?”
tôi liền phấn khích, vội vàng đưa bắt như thể gặp được một nữ anh hùng.
tôi chỉ nhàn nhạt né tránh, từ từ tháo kính râm xuống.
Để lộ gương mặt giống hệt camera giám sát.
“Đúng vậy, tôi là thám tử.
là mà cô tìm kiếm.”
“ đàn bà già.”
4
sững sờ tôi, thời gian dường như đóng băng ngay khoảnh khắc ấy.
“Cô… cô chính là đó…”