Bị công viên giải trí từ chối bán vé gói gia đình, lúc ấy tôi mới biết hộ khẩu của con trai lại bị chuyển ra khỏi nhà họ Hứa.
Tôi không còn tức giận hay không cam lòng nữa, chỉ lạnh nhạt mở miệng:
“Tính cả lần này, đã là lần thứ bảy rồi.”
Hứa Dục lộ rõ vẻ áy náy trên mặt, giọng nói đầy bất lực và van nài:
“Niệm Khanh, anh cũng hết cách rồi. Dao Dao bị mất trí nhớ, mỗi lần nghe thấy anh kết hôn sinh con là lại sống chết đòi tự tử, anh chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn cô ấy chết sao?”
“Nhưng em yên tâm, đợi cô ấy dần dần chấp nhận hiện thực, anh sẽ lập tức chuyển hộ khẩu con về lại!”
Những lời này, tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Ngay cả nhân viên ở đồn công an cũng châm chọc, nói rằng nếu mẹ Mạnh Tử vì con mà chuyển nhà ba lần, thì nhà chúng tôi là bảy lần vào ra.
Vừa đưa giấy xác nhận hộ khẩu cho tôi, nhân viên vừa trêu:
“Lần sau định bao giờ chuyển vào?”
Tôi nhìn vào mục “cha” ghi cái tên xa lạ Trương Tam, chỉ nhàn nhạt lắc đầu:
“Sẽ không có lần sau nữa. Phiền anh tách riêng một trang, tôi muốn con trai mang họ mẹ.”