Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
xuân năm sau, tôi cùng Linh Thư đến Giang Thành du lịch.
Cô ấy chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, kéo tôi đi dạo từ sáng đến tối, từ Thất Lý Đình đến Tháp Giang Ninh. Đêm đến, cả nằm dài trên chiếc giường lớn trong khách sạn, Linh Thư bỗng quay sang, nghiêm túc hỏi tôi:
“ Thanh, từng đến rồi đúng không?”
Từng đến. Rất nhiều lần.
Nhưng tôi không dám nói.
Vì nơi này có anh, nói ra… tôi sợ trái tim sẽ không che giấu nổi nữa.
“ lại hỏi ?”
Cô ấy nghĩ một lúc:
“Vì rành mấy món ăn ở lắm luôn. Với lại, tớ thấy… có tình đặc biệt với Giang Thành.”
Tôi :
“Không có đâu.”
Cô ấy cũng không hỏi thêm gì nữa.
Ngày thứ ba, chúng tôi đến một quán ăn nhỏ trong ngõ. Nơi này khá hẻo lánh, quán cũng không lớn, nghe nói chỉ dân bản địa mới biết đến.
Đang ăn thì trời đổ mưa lớn.
Ông chủ đi ngang qua, bụng nhắc nhở:
“Ở mưa là rất khó bắt xe đấy. Nếu cô ở xa thì tranh thủ gọi bạn đến đón sớm một chút.”
Linh Thư lật danh bạ một lượt, cuối cùng tìm được số anh họ — Lâm Trì:
“Anh họ tớ cũng ở Giang Thành, gọi anh ấy đến đón tụi luôn. Tiện thể giới thiệu người luôn.”
Trước đó, Linh Thư từng nhắc về anh họ vài lần, nói anh ấy còn trẻ đã thành đạt, mới đã có thu nhập cả trăm triệu, lại từng yêu ai, là hình mẫu lý tưởng sống chuẩn mực.
Linh Thư gọi một cuộc, xong xuôi rồi thở dài:
“Anh ấy bảo đang bận, không đến được. Nhưng có một người bạn của ảnh đang ở gần .”
Mưa cứ rơi mãi không ngừng.
Tôi nhìn ra ngoài sổ.
Qua rất , rất sau… tôi bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh bước xuống xe, cầm ô, đi đến quán, đẩy bước vào.
Ánh mắt anh đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở tôi — rồi lập tức rời đi.
Cứ như… từng quen tôi .
Sau đó, anh cầm lên gọi.
của Linh Thư đổ chuông, cô ấy bắt máy, nhìn thấy Thẩm Tự ở , không nhịn được bật ra một tiếng:
“Vãi thật…”
Chúng tôi theo Thẩm Tự ra ngoài. Anh mở xe, chu đáo đưa chúng tôi lên xe rồi hỏi địa chỉ.
Cả đoạn đường không ai nói gì.
Linh Thư ngồi cạnh tôi, nhắn tin cho tôi:
【Trời ơi, là Thẩm Tự đúng không? anh ấy càng ngày càng đẹp trai trời.】
【Xe của anh ấy cũng không rẻ đâu nha, tớ mới tra xong, gần cả trăm triệu ấy.】
【Mấy năm rồi chẳng thấy tin tức gì về anh ấy, ai ngờ lại tình cờ gặp ở .】
Tới nơi, tôi cùng Linh Thư cúi đầu ơn.
Thẩm Tự hạ kính xe xuống, nhìn tôi một cái. Ánh mắt anh dao động, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng… vẫn chẳng nói gì, rồi lái xe rời đi.
10.
Hôm sau, Lâm Trì dẫn chúng tôi đi chơi nửa ngày ở Giang Thành.
Đến trưa, mọi người cùng đi ăn, Thẩm Tự cũng đến.
Lúc này tôi mới biết, dạo gần anh và Lâm Trì đang hợp tác một dự án. người khá hợp nhau, chỉ vài tháng đã thành bạn.
Trên bàn ăn, tôi và Thẩm Tự không hề nói chuyện.
Ăn được nửa bữa, tôi đi vệ sinh.
Lúc bước ra, tôi thấy Thẩm Tự đang đứng ở hành lang, cúi đầu nhìn .
Sợ anh hiểu lầm, tôi định đi vòng từ hướng khác để tránh.
mới đi được mấy bước, phía sau đã vang lên một nói trong trẻo, quen thuộc:
“Tô Thanh.”
Tôi quay người lại.
Thẩm Tự đi đến trước mặt tôi, cúi mắt nhìn tôi.
Anh nói:
“Đã nửa năm rồi nhỉ?”
Tôi mím môi:
“Lần này em đến … không phải vì anh đâu. Đừng hiểu nhầm.”
Anh nhìn tôi, không rõ đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh chăm chú nhìn tôi, trầm nói:
“Nhưng anh đến là vì em.”
“Hôm đó mưa to, anh đang họp. Lâm Trì nhắc đến tên em, nên anh mới đồng ý đến đón.”
Tôi sững người.
Anh nói tiếp:
“Em còn nhớ quán mì cay trước cổng trường anh không? lần đi ngang qua, anh lại nhớ đến em.”
Dĩ nhiên là nhớ.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi cùng ngồi ăn với nhau.
Hôm đó tôi ngồi tàu cả nửa ngày, đói rã rời, ngồi đối diện anh, ăn liền một mạch. Anh nhìn tôi, bỗng , nói tôi là cô gái ăn cay giỏi nhất anh từng gặp.
Nhưng nghĩ lại, mười mấy năm qua, anh thực sự đã tiếp xúc với mấy cô gái đâu?
Người “nhất” đó… chẳng qua là đem ra so với Hựu.
Hựu thích ăn ngọt, khẩu vị nhẹ. Trên mạng xã hội của cô ấy, một nửa là ảnh các loại bánh ngọt.
Lúc ấy, tôi hỏi anh:
“Thật ?”
Anh gật đầu, thở dài:
“Đợt này bận quá, lần sau em tới, anh đưa em đi ăn.”
anh nói chuyện với tôi, như thể giữa chúng tôi từng có dối trá hay xa .
Tôi bỗng nghĩ—nửa năm qua không có tôi, liệu anh có thấy trống trải không?
Bây giờ, anh chủ động đưa tay ra, tôi không thể giả vờ không thấy.
Tôi nhìn anh, mỉm :
“Ừ, lần sau cùng đi.”
Tôi nghĩ, cả đời này tôi cũng chẳng học nổi từ chối anh.
Giống như con thiêu thân lao vào lửa, hy sinh cả bản thân chỉ để rồi nhận ra… có người, vốn dĩ không phải người có thể mù quáng yêu.
Và rồi, tôi lại bắt đầu liên lạc với anh.
Anh vẫn hay nhắc đến Hựu.
Anh hỏi tôi con gái thường thích gì, rồi mua chúng, để sẵn ở nhà.
Lúc này tôi mới biết, năm qua, vào dịp sinh nhật cô ấy, hoặc ngày kỷ của người, anh đều mua quà.
Từng món một, lẻ tẻ như … đến nay, đã chất đầy một tủ.
Nhưng anh cũng rất với tôi.
Từ khi anh khởi , tài chính dư dả hơn. lần tôi đến Giang Thành sau đó, đều do anh tự đặt vé, tự tay sắp xếp chỗ ở.
Anh tặng tôi bộ đồ mới, túi xách hàng hiệu. đông năm ấy, Kinh Đô dự báo có tuyết. Tôi lỡ nói một câu: “Muốn được cùng anh ngắm tuyết.”
anh lập tức bỏ hết mọi việc, lái xe suốt đêm về Kinh Đô, chỉ để cùng tôi ngắm trận tuyết đầu trong năm ấy.
Nhưng… anh cũng không phải lúc nào cũng rực rỡ. Anh cũng có lúc thất vọng, mệt mỏi.
khi dự án gặp khó khăn, hoặc nghe tin Hựu lại có bạn trai mới, Thẩm Tự sẽ gọi cho tôi.
nhau hơn một nghìn cây số, anh ở đầu dây bên kia lặng lẽ hút thuốc, còn tôi thì kể cho anh nghe hôm nay ăn được món gì ngon, gặp chuyện gì thú vị.
Tết Dương lịch năm tư đại học, có tin Hựu sắp đính .
Thẩm Tự vượt nghìn dặm trở về, đúng lúc nhìn thấy cô ấy đang người khác dưới ánh đèn đường.
Anh không làm phiền cô, chỉ lặng lẽ đi bộ đến dưới nhà tôi, rồi gọi cho tôi.
Chúng tôi trò chuyện mười tám phút. Sắp kết thúc cuộc gọi thì ngoài trời pháo hoa nổ rộ, rực rỡ đến mức khiến người ta cay mắt.
Anh , nói:
“ Thanh, thích một người thật sự rất khó. Anh nghĩ… anh muốn từ bỏ cô ấy rồi.”
Phải. Thích một người thật sự rất khó.
11.
Cô ấy sắp đính rồi.
Nên… anh quyết định buông tay.
Anh buồn đến thế, lẽ ra tôi nên đồng . Nhưng thật đáng xấu hổ, trong lòng tôi lại dâng lên một niềm vui kín đáo.
Con người ta, thật sự rất dễ tham lam.
Lúc đầu, tôi chỉ mong anh sống là được.
Sau này, chúng tôi ngày càng thân thiết, tôi nhìn anh yêu người khác… lại âm thầm hy vọng: giá như người anh yêu là tôi thì biết mấy.
Còn bây giờ, bên cạnh anh chỉ còn tôi là con gái. có nghĩa là… tôi có cơ hội rồi ?
Thẩm Tự nói được làm được. Sau đó, anh thực sự không nhắc đến Hựu nữa.
Anh nhắn tin cho tôi ngày, còn về Kinh Đô thăm tôi.
Anh biết cả chu kỳ sinh lý của tôi, biết thời khoá biểu ngày, biết bài hát tôi thích nhất, nghệ sĩ tôi thích nhất.
hè năm đó, anh , rời Giang Thành, về lại Kinh Đô.
Tôi cũng chuyển ra sống riêng.
Anh đã tìm sẵn nhà cho tôi, khi tôi dọn về còn theo giúp mấy ngày liền, kiểm tra từng món đồ một tỉ mỉ, sợ tôi sống không thoải mái.
Anh mồ côi từ nhỏ, từng từ mây cao rơi xuống đáy vực, trải qua hết lạnh nhạt trên đời.
Anh dạy tôi đối nhân xử thế, nhìn xa trông rộng. Anh giúp tôi tìm việc, thu xếp mọi thứ.
Khi Linh Thư biết chuyện, cô ấy thở dài:
“Tớ đã nói rồi , lần đó đi Giang Thành, tớ thấy giữa và anh ta có gì đó không đơn giản.”
“Ánh mắt anh ta nhìn , rõ ràng là có tình . Còn Hựu, nhiều năm rồi, chắc chắn anh ta cũng quên rồi. Chuyện cũ hết rồi.”
Tháng Mười, tôi đi ăn với đồng .
Tan tiệc, tôi uống hơi nhiều.
Đồng cầm tôi, hỏi tôi muốn gọi cho ai.
Tôi nhìn danh bạ, lơ mơ chỉ vào tên Thẩm Tự:
“Gọi người này.”
kết nối, anh bắt máy ngay, mang theo nụ , rất dịu dàng:
“ Thanh, thế?”
Đồng nhìn tôi một cái, rồi nói vào :
“Là Thẩm Tự đúng không? Thanh say rồi, anh đến đón cô ấy được không?”
anh trầm xuống:
“Cho tôi địa chỉ.”
Không sau, Thẩm Tự đến.
Anh cau mày, đỡ tôi lên xe.
Trên đường về khu nhà, anh hơi giận, lạnh lạnh:
“Lần sau nếu có chuyện như , nhớ nói trước với anh.”
“Nếu có chuyện xảy ra thì ?”
“Em có biết… anh rồi lo đến mức nào không?”
Tôi thích anh đã rất rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh nghiêm túc mắng , tim tôi lại đập loạn. rung động, xót xa.
Tôi nhìn anh.
Có lẽ là nhờ rượu tiếp sức, tôi vươn tay ôm lấy cổ anh, lên môi anh.
Chặn hết mọi lời nói của anh lại.
Anh khựng người, định đẩy tôi ra.
Tôi hơi tủi thân, gọi tên anh. Gọi một lúc, rồi bỗng bật khóc:
“Em thích anh.”
“Thẩm Tự, em thích anh, gần bảy năm rồi.”
Anh im lặng thật .
Lúc đó tôi cũng tỉnh rượu hoàn toàn.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi có chút ngượng, định buông anh ra.
Nhưng anh lại kéo tôi lại, cúi đầu ngược lại tôi.
Anh ôm tôi lên phòng.
Anh định bật đèn, tôi không cho.
Dưới ánh đêm mờ mờ, anh kéo dây áo tôi xuống, từng chữ từng chữ hỏi:
“Chắc chắn không hối hận?”
Tôi rơi nước mắt, gật đầu:
“Không bao giờ hối hận.”
“Em thích anh lắm rồi.”
Anh nghiêng người, lên nước mắt tôi, hơi khàn:
“Ừ.”
“Anh biết.”
Thấy ?
Thì ra tôi giấu… vẫn đủ giỏi.
Hóa ra, anh luôn biết.
Đọc tiếp