Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nhỏ, tôi đã biết mình sẽ không trở thành một người bình thường.
Cha tôi là kẻ vũ phu nghiện rượu, còn mẹ tôi bề ngoài vẻ nhu nhược, nhưng luôn âm thầm kiểm soát mọi thứ của cha tôi.
Khi bị cha tôi , bà thường ôm tôi vào , vừa nhẹ nhàng vừa đầy mãn nguyện :
“Ninh Ninh, đoán xem cha sắp mẹ ở đâu nào.”
“ không đoán được đâu, là đấy.”
“ ta thích vào mẹ nhất, muốn giết mẹ thoát mẹ.”
“Nhưng mẹ đã ấy uống thuốc, ấy không đủ sức mạnh như đâu.”
“Ninh Ninh, yêu một người là phải kiểm soát toàn bộ người anh ta.”
Lúc nhỏ, tôi không hiểu tại sao mẹ tôi lại cố chấp với tình yêu đến .
đến năm tôi 20 tuổi, khi tôi gặp Thẩm Trạch.
trực giác , tôi biết anh ta không phải người tốt. Điểm này tôi nhìn rõ hơn Sở Du, qua cái nhìn tiên đã phân biệt được.
Mặc dù , khi anh ta lịch sự lời ơn, ôm bó hoa đầy mong chờ nhìn ra cửa, tôi vẫn không thể kìm động tâm.
Lúc ấy, tôi mới thực sự hiểu lời mẹ từng : Yêu là không nguyên tắc.
Dẫu anh ta xấu xí, lười biếng, vô dụng, lại đê tiện, vẫn sẽ yêu anh ta.
Tôi ít khi khao khát điều gì, nhưng một khi đã muốn, nhất định sẽ đạt được. như năm xưa, tôi từng vì muốn thoát ngôi nhà ấy giết chết cha mẹ mình.
Tôi cẩn thận điều tra tất , khi biết rằng Thẩm Trạch tâm đến việc gái mình từng một đoạn tình quá khứ, tôi như muốn phát điên vì sung sướng.
Nhìn xem, một gã đàn thấp kém, ích kỷ, kinh tởm, rõ ràng là mối quan hệ bình đẳng nhưng lại tự mình cao hơn người khác.
Nhưng không sao , tôi chẳng phải người tốt lành gì.
Tôi chỉnh sửa khuôn mình trông Sở Du một chút, đó là ý thích riêng của tôi. Một , tôi muốn Thẩm Trạch chú ý đến tôi vì khuôn này. khác, tôi lại không muốn mình trở thành người thay Sở Du.
Tôi cố gắng học hành, thi đỗ vào trường của Sở Du, học cùng ngành. Tôi mặc , trang điểm .
Khi tất đã gần như hoàn hảo, tôi sắp xếp một lần gặp gỡ với Thẩm Trạch.
Quả nhiên, anh ta đã dao động.
Tôi rất vui, nhưng không thể vội vàng. Phải từng chút một.
nên, tôi từng chút khơi dậy nỗi băn khoăn Thẩm Trạch, dẫn dụ anh ta nhìn về phía tôi.
Nhờ nghe lén điện thoại, tôi biết được rằng Sở Du muốn kết hôn, nhưng Thẩm Trạch chối. Tôi liền gợi ý, dụ dỗ, anh ta nảy sinh hứng thú.
Tỏ tình, hẹn hò, thậm chí kết hôn.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ như dự kiến của tôi.
Đang lúc tôi nghĩ mình đã nắm được Thẩm Trạch, thì Sở Du phát hiện ra tất .
ấy quyết đoán hơn tôi tưởng.
Chia tay, đốt sạch mọi vật kỷ niệm, không chút chần chừ rời đi.
Nhưng lúc này, Thẩm Trạch lại hối hận. Anh ta điên cuồng cầu xin Sở Du quay lại, thậm chí không ấy biết được, anh đã quyết định ly hôn với tôi.
Tôi hoảng loạn, đến tìm Sở Du, thậm chí cố tình đưa ấy đến dưới chiếc đèn chùm vấn đề.
Theo sắp xếp của tôi, Thẩm Trạch tìm đến đây. Tôi hy vọng được một câu trả lời. Nhưng anh ta lo lắng vết thương nhỏ của Sở Du, không thèm nhìn đến tôi, người đang đẫm máu.
Tôi không thể chấp nhận tất những điều này, tôi nghĩ rằng cần phá hủy Sở Du là đủ.
Nhưng ấy mạnh mẽ hơn tôi nghĩ, ấy đã thắng một trận phản công ngoạn mục.
Điều gục tôi chính là phát ngôn của Thẩm Trạch.
Tôi biết anh ta dùng quyền lực của nhà Thẩm giúp tôi vu khống Sở Du, tôi nghĩ anh ta oán hận ấy muốn phá hủy ấy.
Nhưng Thẩm Trạch muốn Sở Du phải nhờ vả mình.
Anh ta thấp kém, ích kỷ, nhưng vẫn yêu Sở Du.
Tôi biết lần này tôi đã thất bại, nhưng không sao.
Sở Du sẽ không quay lại với Thẩm Trạch, tôi vẫn còn cơ hội.
Khi nhìn đống đồ chất như núi sân, tôi không dâng lên một giác chua xót.
Tôi nhớ lời mẹ : nếu một người đàn không yêu , thì hãy khiến anh ta không thể rời xa .
Những phương pháp dài hơi tôi không muốn dùng, nên tôi đã chọn cách nhanh nhất: dụ dỗ anh ta phạm sai lầm.
Nhìn anh ta như tôi, chìm đắm sự buông thả vô độ, khuôn mang vẻ u ám như một người chết, tôi cuối cùng hài , chúng tôi đã trở thành đồng loại.
Nhưng anh ta lại đột ngột tỉnh táo, nắm lấy tay tôi :
“Tôi biết em là Tống Ninh.”
“Ngay tôi đã nhận ra em. Những ngày qua coi như là tôi bồi thường em.”
“Nhưng chúng ta không thể tiếp tục trượt dốc nữa. Chúng ta hãy bỏ đi, bắt một cuộc sống mới thật vui vẻ, được không?”
Nhìn vẻ chân thành trên gương anh ta, tôi mình thật nực cười.
Bắt cuộc sống mới ư?
là nhìn tin tức Sở Du thể sẽ liên hôn, anh ta lại hối hận muốn quay lại thôi.
Tôi đã hiểu tại sao, khi ngọn lửa bùng lên, mẹ rõ ràng thể rời với cha, nhưng lại chọn cách ngất cha, hạnh phúc ôm chết cháy biển lửa.
Mẹ tự xưng là người giỏi điều khiển người, bà đã kiểm soát cha suốt mấy chục năm, nhưng mãi mãi không thể khiến cha thực sự yêu bà.
Thậm chí, khi biết tin người yêu cũ của mình, cha đã cố gắng phản kháng mẹ đến cùng.
Đó là sự tuyệt vọng, là giác tưởng như đã thắng chắc nhưng lại thất bại toàn diện.
Nhiều năm trước mẹ tôi đã như , bây giờ tôi .
nên tôi cầm dao, từng nhát từng nhát đâm vào người Thẩm Trạch, nhìn anh ta dù đau đớn tột cùng không chịu thừa nhận từng yêu tôi.
vũng máu, Thẩm Trạch ngừng thở. Tôi dùng sức đâm dao xuyên qua cơ thể anh ta, sau đó không hề do dự ôm chặt lấy anh ta.
Máu tươi mang đến nỗi đau, yêu hận hòa vào ngọn lửa.
Thẩm Trạch, dù là sinh sinh , anh đừng mong rời tôi.
[ TOÀN VĂN HOÀN ]