Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
in hình hoạt hình nằm tít trong, bị đè bởi mấy thùng giấy kỹ.
Tôi phải mất khá nhiều sức mới nó ra.
Nặng trĩu.
Phủ đầy bụi dày.
Trần Phong Lưu đứng ở cửa phòng, tôi như đang một kẻ ăn mày.
“Mau lên, lấy xong thì cút.” Trần Phong sốt ruột nói.
Lưu bịt mũi: “Thật đấy, mùi ẩm mốc muốn xỉu.”
Tôi mở ra.
trong đúng là mấy món đồ của tôi.
giáo trình thời đại học, bộ quần áo , mấy quyển album ảnh.
Tôi ngồi xuống, lật món.
Trong album ảnh tôi Trần Phong chụp hồi đại học.
Ngây ngô, cười vô tư không toan tính.
Anh ta đi đôi giày thể thao mà tôi tích cóp đồng tặng.
Phông nền là sân bóng rổ trường , đơn sơ nhưng thân thuộc.
Tôi nhặt quyển Nguyên lý thiết kế nội thất dày cộp lên, lật thử trang.
Giữa những trang giấy, kẹp tờ giấy vẽ phác họa đã ố vàng.
Là bản thảo tôi luyện vẽ xưa.
Trần Phong cười khẩy: “ giữ mấy thứ rác này làm gì? Biết tiếc quá khứ à? Đáng tiếc là, vô dụng rồi.”
Lưu cũng cười theo: “Phong ca, anh chị ta xem, tội nghiệp chưa kìa.”
Tôi không để ý bọn họ.
Ngón lướt qua trang .
Chạm phải một vật nhỏ, cứng.
Nằm lọt trong phần gáy .
Một USB.
Cỡ bằng móng .
Màu bạc.
Lạnh ngắt.
Tôi nắm chặt nó trong lòng bàn .
Mồ hôi thấm ướt cả .
Đóng , cất vào .
Nhét thêm bộ quần áo .
khóa.
“Lấy xong chưa?” Trần Phong hỏi.
“Ừ.” Tôi đứng dậy, .
Bánh xe ma sát mặt sàn, phát ra âm thanh nặng nề.
Tôi bước qua chỗ bọn họ.
Lưu cố tình lùi một bước, như thể sợ tôi đang mang dịch bệnh.
Trần Phong chắn lối đi.
“Phó Tuyết,” anh ta chằm chằm tôi, ánh mắt như rắn độc, “ra tòa? Hừ, tôi chờ đấy. Để xem cô chết thế nào.”
“Tôi cũng chờ.” Tôi thẳng anh ta, “Để xem anh thua ra .”
nặng trĩu, tôi bước ra khỏi căn nhà đã gắn bó bảy trời.
Cánh cửa sau lưng đóng sầm .
Rầm!
Vang dội cả hành lang.
Cũng vang lên trong tôi, như một hồi chuông phá vỡ chút ấm áp cuối cùng sót .
Tôi trở về căn phòng trọ nhỏ thuê tạm.
Một phòng ngủ, một phòng khách.
Đơn sơ, nhưng sạch sẽ.
Tôi cạnh giường.
Trong lòng bàn , USB nhỏ đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi cắm vào máy tính.
Tim đập nhanh muốn nổ tung.
Trong USB một thư mục.
Tên rất đơn giản: “ lưu liệu”.
Tôi nhấp vào.
trong là tập tin nén mã hóa.
Mật khẩu?
Tôi thử nhập sinh của Trần Phong.
Sai.
sinh của tôi.
Sai.
kỷ niệm cưới của chúng tôi.
Sai.
chút chút một, tim tôi chìm xuống.
Chẳng lẽ…
Tôi hít sâu một hơi.
Ngón run nhẹ.
Tôi nhập sinh của Lưu — cái mà cô ta khoe ầm ỹ trên trang cá nhân.
Hiển thị: Mật khẩu xác!
Tập tin giải nén.
Một thư mục hiện ra.
trong là hàng loạt bản scan, hình ảnh sắc nét.
tấm một.
Là hợp đồng nhà.
Sổ đỏ.
cả kê khoản ngân hàng.
Thời gian ghi rõ: hai trước.
là lúc Trần Phong bắt đầu kiếm ra từ công ty, lần đầu tiên nói với tôi:
“Em nghỉ việc đi, về nhà hưởng phúc là rồi.”
Trên hợp đồng ghi:
: Trần Phong.
bán: một cái tên xa lạ.
Địa bất động sản: khu cao cấp “Vân Tập Uyển” ngay trung tâm thành phố.
Căn hộ lớn 180 mét vuông.
Giá trị giao dịch — cao mức tôi nghẹn thở.
đăng ký sổ đỏ: cũng là hai trước.
chủ sở hữu duy nhất: tên Trần Phong.
Tôi dòng kê ngân hàng.
nhà chuyển từ khoản cá nhân của anh ta.
Nhưng khoảng thời gian đó…
Toàn thân tôi lạnh toát.
Lúc ấy, sổ công ty anh ta rõ ràng ghi là thiếu hụt .
Anh ta than phiền với tôi không biết bao nhiêu lần: áp lực, mệt mỏi, bảo tôi tiết kiệm chi tiêu trong nhà.
Tôi thì ?
Vì thương anh ta, tôi đem toàn bộ tiết kiệm của mình ra hỗ trợ.
Thì ra…
Cái gọi là “khó khăn ”, là vì anh ta đã âm thầm dồn căn nhà này!
Căn nhà chưa bao giờ nhắc trong danh sản chung của vợ chồng.
Căn nhà mà anh ta định dọn vào sống chung với Lưu !
Tôi xuống xem tiếp.
Không một căn.
Một thư mục khác.
Thời gian gần hơn.
Nửa trước.
Anh ta “đầu tư” một căn nhà mặt phố.
Vị trí cực kỳ đắc địa.
Chủ sở hữu vẫn là Trần Phong.
Nguồn chuyển — là một loạt khoản chuyển lớn từ một khoản công ty lạ.
Tôi tra cứu tên công ty.
Người đại diện pháp luật: Lưu .
Tình nhân của anh ta.