Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

Lưỡi anh quét qua làn khói còn sót lại trên môi tôi, hơi thở ấm nóng lướt qua tai tôi, trầm thấp:

“…Vậy, bây giờ chúng ta là gì?”

Tôi hoảng hốt hỏi ngược lại:

“Anh nghĩ ?”

“Anh nghĩ là được à?” Anh bật , cắn nhẹ môi dưới của tôi, chậm rãi :

“Vậy anh nghĩ, từ bây giờ, anh chính là bạn trai em.”

“Em không phản đối, anh sẽ coi như em đồng ý.”

Bất chợt, điện thoại reo vang.

Tôi cuống cuồng lấy ra, vô tình nhấn loa ngoài.

dây kia vang lên một quen thuộc:

“Trình Hạ, em vẫn chưa đến?”

Tôi trống rỗng trong vài giây:

“Gì cơ?”

trầm xuống một chút:

“Hôm nay là sinh nhật anh, em không quên đấy chứ?”

Tôi sững sờ—

Lần tiên trong đời, tôi quên mất sinh nhật của anh.

Tôi gượng:

“Xin lỗi, em quên mất.”

Anh ta rõ ràng không vui:

“Không có quà không , mau đến nhà anh , đồ ăn, đồ nhắm, phim ảnh đều chuẩn bị xong, còn thiếu em.”

Tôi cau mày:

“Anh có bạn gái rồi, em đến không tiện đâu.”

“Từ nay anh đừng gọi em , anh ở Ninh .”

, Hứa không vui, đẩy nhẹ tôi:

“Trình Hạ, sắp hết băng rồi.”

dây kia, im lặng—

Rồi bật lạnh lẽo.

“Trình Hạ, là vì anh có bạn gái, hay là vì em không muốn đến?”

Tôi thở dài:

“Vì em đang ở Hứa , nên không tiện.”

anh ta đột ngột cao lên, như thể kìm nén không nổi :

“Hứa !

“Bao nhiêu năm qua, cậu ta quan trọng hơn anh ?!”

Tôi bỗng thấy buồn .

Tôi bình tĩnh trả lời:

“Tất nhiên rồi.”

“Anh là bạn trai tôi.”

Sự im lặng c.h.ế.t chóc bao trùm—

Một lúc sau, nghẹn ngào :

“… người đang yêu nhau ?”

8

Tôi không thi công chức .

ước nguyện dưới cơn mưa băng, tôi quyết định cho bản thêm một cơ hội cuối .

Viết thêm một cuốn sách—cuốn cuối .

Nếu vẫn không thành công, tôi sẽ hoàn toàn từ bỏ con đường .

Tối hôm đó, tôi ngồi trước máy tính, do dự rất lâu.

Sau khi vứt bỏ tất cả những ý tưởng cũ, trong tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ mới.

Tôi không muốn viết truyện tình cảm .

Tôi muốn viết một câu chuyện nữ chính mạnh mẽ, một bộ tiểu thuyết thật “sảng khoái”.

Sau cơn mưa băng, tôi và rơi chiến tranh lạnh.

Anh ta không liên lạc với tôi .

Khi tôi đến quán vỉa hè quen thuộc, ông chủ còn hỏi:

“Tiểu đâu rồi? Dạo không thấy cậu ta cô?”

“Anh có bạn gái rồi, dạo chắc bận ở .”

Ông chủ tỏ ra ngạc nhiên:

“Tưởng đứa là một đôi chứ? Nhìn nhau lắm, lúc nào nhau.”

Tôi nhạt:

là bạn thôi.”

Tôi không ngờ rằng Ninh lại là người chủ động liên lạc với tôi trước.

“Bạn tôi mới mở một phòng chơi escape room, là lớn nhất thành phố, muốn nhờ chúng ta đến chơi thử xem .

“Em và Hứa đến nhé?”

Tôi lập tức từ chối:

“Xin lỗi, bọn tôi dạo không rảnh—”

Tôi và đến bước rồi, chẳng cần tiếp tục dây dưa .

Dù từng thiết, nhưng có lẽ duyên phận đến đây thôi.

Cố níu kéo khiến cả khó xử.

“Đến , coi như giúp tôi một việc. Tôi và không có nhiều bạn , nếu em không đến, tôi thật sự không biết nên mời ai khác.”

đến mức , tôi khó mà từ chối.

Tôi nhìn về phía Hứa .

Anh nhướng mày, khẽ gật với tôi.

“Được rồi, gửi địa cho tôi .”

Ninh nhẹ:

“OK, bảy giờ tối thứ Bảy, tôi đợi người.”

Lâu rồi không gặp, khi trông thấy tôi, không hề tỏ ra thiện.

Anh ta đút tay túi áo khoác, tựa lưng tường, ánh mắt lướt qua tôi rồi lập tức dời , lạnh nhạt như người xa lạ.

Ninh lại rất hào hứng:

thôi, bạn tôi tư hơn tám triệu chỗ , riêng diễn viên NPC có hàng chục người, chắc chắn rất đáng thử!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương