Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
THIỆU:
Con gái hỏi tôi: “Mẹ không mẹ ruột của con không?”
Tim tôi giật thót: “Ai nói vậy? Mẹ sẽ đi xé nát miệng của người .”
“Ba nói, ba nói người con tên là Chu Chi, bảo con không bao giờ quên ấy.
Ba nói, nếu ấy sống, nhất định sẽ không mắng con, ba nói, ấy là người rất tốt rất tốt.”
thấy sắc tôi thay đổi, con bé chút sợ hãi nói: “Mẹ, con nói sai rồi sao?”
Tôi không nên lắc đầu hay gật đầu.
Vì vậy tôi gọi Hệ thống: “Những nói trước đây vẫn hiệu lực chứ?”
“ gì?”
“Câu nói nếu tôi coi Hân Hân con ruột, Mặc Thời nói cho Hân Hân thân của con bé, thì tôi thể điểm tích lũy để về nhà.”
1
Năm thứ năm đến công lược.
Cuộc sống của tôi sớm biến thành một đường ba điểm của một mẹ toàn thời gian.
Nhà, siêu thị, trường học.
Mặc dù với tài lực của Mặc Thời – đối tượng công lược của tôi, việc thuê vài người giúp việc là quá dư thừa, tôi vẫn kiên trì tự tay làm mọi việc.
Hôm nay là một bình thường.
Tôi chuẩn bị bánh mì sandwich và sữa tự làm cho Hân Hân.
Hân Hân vừa uống một ngụm sữa, môi trên dính một ít sữa.
Tôi mỉm cười lấy khăn giấy lau cho con bé.
“Mẹ, thật mẹ không mẹ ruột của con không?”
Tôi bất ngờ nghe thấy câu hỏi từ miệng Hân Hân một lần nữa.
Khoảng thời gian , Hân Hân hỏi câu với tần suất hơi nhiều.
Mỗi lần con bé hỏi, tôi đều tự nhiên phủ .
nếu cứ hỏi mãi, tôi e rằng người ở trường mẫu giáo nói gì đó với Hân Hân.
Tôi lập tức nghiêm : “Ai nói, con nói cho mẹ .
Con là do mẹ mang thai chín tháng mười mới , ai dám nói vậy, mẹ sẽ đi xé nát miệng của người .”
Con ngươi nhỏ của Hân Hân đảo tròn.
Bàn tay nhỏ của con bé ôm cốc sữa, lí nhí nói: “Ba nói.”
Đầu óc tôi trong nháy mắt trống rỗng.
Lúc tôi kết hôn với Mặc Thời, nghiêm cảnh cáo tôi.
“Hân Hân là món quà duy nhất Chu Chi để cho tôi, cô đối xử tốt với con bé, nếu cô dám để con bé nó không con ruột của cô, cô hãy xách vali khỏi nhà.”
, những điều cảnh cáo tôi, bản thân không làm sao?
2
“Ba nói nào?”
Hân Hân nghĩ một lúc: “ là ăn bánh nhật, ba đến phòng con, hình ba khóc, mắt đều đỏ hoe.
Con nhảy xuống giường muốn lấy khăn giấy cho ba, ba không cho con đi, ba ôm con rất chặt.”
nhật của Hân Hân, là Chu Chi qua đời.
Mỗi năm vào lúc , Mặc Thời đều cố gắng vui vẻ tổ chức nhật cho Hân Hân xong, sau đó sẽ không nói một mà rời đi, rất muộn mới về.
Tôi sẽ đi đâu.
Không ngờ, lần lúc về đi tìm Hân Hân.
Tôi vuốt tóc Hân Hân: “Ba vui vì Hân Hân lớn. Ba nói gì nữa không?”
Hân Hân cau mày.
“Ba nói, người con tên là Chu Chi, bảo con không bao giờ quên ấy. Ba nói, mẹ rất ghét con, rất nghiêm khắc, nếu là ấy thì nhất định sẽ rất thương con, sẽ không nói nặng nào. sau ba nói xong, ba bảo con đừng nói với mẹ, ba nói mẹ sẽ buồn.”
Mấy câu hình khiến Hân Hân buồn phiền rất lâu, bây giờ nghĩ đến con bé vẫn vẻ đau khổ.
“Mẹ, rốt cuộc ba nói là ý gì ạ?”
Tôi không nên trả con bé nào.
Trong sự im lặng của tôi, Hân Hân dường điều gì đó không ổn.
Con bé dang rộng tay, ôm eo tôi, hơi ấm lan tỏa từ eo.
“Mẹ, con nói sai rồi sao?”
Tôi mỉm cười với con bé, không nên trả nào, đành ôm con bé.
“Mẹ không sao. ba nói, Hân Hân lớn lên sẽ hiểu.”
Sau đưa Hân Hân đến cổng trường, lúc xuống xe con bé ôm tôi một cái.
“Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, mặc dù nếu mẹ ghét con, thì con chỉ yêu mẹ thôi.”
Tôi sờ con bé.
Trẻ con hiểu câu trả không liên quan của người lớn.
thật tôi không buồn, tôi rất vui.
3
Năm năm trước, ở thực tôi trở thành người thực vật.
Một thứ gọi là Hệ thống đưa tôi đến đây, nói rằng sau hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ phần thưởng là tỉnh ở thực.
tôi xuyên đến, đang ở bên ngoài phòng của Chu Chi, Hệ thống chậm rãi truyền tải thông tin về cho tôi.
Nhìn Mặc Thời với vẻ lo lắng, tôi dần đây là một cứu vớt nam trong truyện ngược.
Nữ là Chu Chi, chuyện tình của cô ấy và Mặc Thời bị ngăn cản, vì vậy cô ấy chọn mang thai bỏ chạy.
Mặc Thời tìm thấy cô ấy, cô ấy sắp .
hôm đó, Chu Chi sẽ c.h.ế.t vì khó .
Tôi là bạn thân của Chu Chi cô ấy bỏ trốn.
Cô ấy nữ phụ ý với Mặc Thời, nên sẽ giao con cho nữ phụ, là tôi.
tiểu thuyết rất kỳ lạ.
Người c.h.ế.t là Chu Chi, người cần cứu vớt là Mặc Thời.
Mà cách để Chu Chi thể nhắm mắt xuôi tay là tôi kết hôn với Mặc Thời.