Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 4

Ở Kinh Nam có bấy nhiêu tộc đó, ban đầu khi quyết định thì Lâm Cận là lựa chọn nhất.

Lâm thế lực vững chắc, phong .

nửa năm khi chúng tôi đính hôn, nhà họ Lâm về một đứa con riêng lớn hơn cả Lâm Cận, có một đứa con riêng nhỏ hơn vài tuổi.

Vợ chồng nhà họ Lâm ly hôn, chuyện xấu nhà dần dần bị phơi bày, Lâm Cận, người từng là con trưởng được kỳ vọng thừa kế nhất, cũng trở nên khó khăn tộc.

đó Lâm Cận không là lựa chọn nhất nữa, nhà tôi không hề nghĩ chuyện hủy hôn.

Cho hôm nay Lâm Cận bỏ đi, để lại Lâm Tử Nghiệp.

Anh ta biết tôi sẽ không để Lâm Tử Nghiệp, nóng vội để Lâm Tử Nghiệp ở lại coi như là một lời giải thích.

lời giải thích , tôi không .

Bố mẹ và anh tôi không .

tôi đang dùng chiều, chuyện Lý Lâm nhà hủy hôn ước lan truyền khắp mạng.

Không cần tôi ra mặt, bố mẹ làm việc rất hiệu quả.

Tin viết rành mạch cả một bài dài, nói một cách chính thức rằng dù hủy hôn ước, Lý Lâm nhà vẫn là đối tác, lại nói bóng gió về nguyên nhân hủy hôn.

phút chốc, tin bát quái đào bới chuyện tình cảm của Lâm Cận và từ đầu cuối.

Có người mắng chửi họ, nhiều người ca ngợi tình yêu của họ.

Tôi cầm tin “Thiếu nhà họ Lâm vì cô ấy mà ép máy bay dừng lại, chuyện tình bạc tỷ, cô ấy xứng đáng” đưa cho bạn thân xem.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi là hôn thê chính thức, vậy thì sáng nay cô ta vẫn là tiểu tam đúng không?”

Bạn thân nhún vai: “Tình yêu đích thực vô tội thôi.”

Tình yêu đích thực vô tội, thật nực cười.

Nữ chính tin cũng chứng minh điều đó.

Họ đường hoàng xuất hiện ở nhà tôi.

Lâm Cận gầy đi không ít, đi bên cạnh anh ta.

Mẹ Lâm Cận dẫn họ , tôi nhướng mày, lại diễn trò gì đây?

Mẹ tôi bưng tách , sắc mặt không vui, ngược lại mẹ Lâm Cận lại cười tủm tỉm.

Quên nói, mẹ Lâm Cận không thích tôi lắm.

Không có lý do gì đặc biệt, là sự thù địch với con dâu tương lai, đặc biệt là khi chuyện xấu nhà anh ta bị phơi bày, ta thù địch với tôi hơn.

“Giao Giao, mau để bác nhìn xem nào, lâu rồi không gặp lại xinh đẹp hơn rồi.

Bộ đồ của con là hiệu gì vậy, mặc lên người con thêm xinh xắn đáng yêu, con có đúng không?”

Xinh xắn đáng yêu?

Mặt tôi lập đen xì, nhờ giáo dưỡng đẹp mới khiến tôi nhịn không nổi đóa ngay tại chỗ.

Mẹ tôi đặt mạnh tách lên bàn , tách bằng ngọc bích không chịu nổi va chạm mạnh, trực tiếp vỡ tan.

“Mẹ.”

Giọng nói không đồng tình của Lâm Cận vang lên.

Mẹ Lâm Cận hồi trẻ là minh tinh, có lẽ nhà họ Lâm có gen si tình, bố Lâm Cận năm đó bất chấp sự phản đối của đình cưới ta.

không ngờ mới cưới không lâu ngoại tình, mang về đứa con riêng.

Có lẽ tình yêu thời trẻ quá mãnh liệt, mẹ Lâm Cận vẫn không chấp chuyện .

Người sống dựa vào tình yêu, mất đi tình yêu thì chẳng gì cả.

Tính tình mẹ Lâm Cận thay đổi lớn, như tất cả mọi người đều nợ ta, không nhìn người khác sống .

Mà nhà tôi lại sống quá hạnh phúc, nhà liên hôn, luôn có người lấy mẹ tôi ra so sánh với ta, lòng ta chất chứa oán hận lâu.

như không hiểu chuyện, phụ họa nói: “Đúng vậy, mặc trên người Lý tiểu thư…”

“Choang —”

Chưa kịp nói xong, mẹ tôi cầm ấm ném xuống bên chân cô ta.

Nước nóng và bã cùng với mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe, văng lên chân .

“Thứ gì vậy, cũng dám xét con tôi.”

Phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, tôi nghe tiếng mở cửa trên lầu, không lâu anh tôi xuất hiện bên lan can tầng , anh ấy lặng lẽ nhìn xuống dưới lầu không nói gì.

Cảnh tượng nhất thời rất khó coi, bị dọa mức không dám nói câu nào, Lâm Cận nhắm lại.

Mẹ Lâm Cận bị lời nói của mẹ tôi ám , sắc mặt xanh đỏ.

“Bác , hôm nay cháu đây là để xin lỗi, chuyện là cháu không đúng, bác cũng coi như là nhìn cháu lớn lên, Giao Giao chính là em ruột của cháu.”

tình huống , Lâm Cận vẫn có bình tĩnh ung dung, vừa dứt lời, trên lầu vang lên tiếng cười khẩy.

“Giao Giao không thiếu anh , Lâm Cận, xin lỗi thì phải hiện chút thành ý đi.”

Lâm Cận ngẩng đầu lên nhìn, ánh u ám.

“Sản phẩm mới của Lâm thị Digital mùa sẽ hoãn ra nửa tháng.”

Tôi nhìn chằm chằm vào dép lê không nói gì.

Lâm Cận nhìn anh tôi, tôi có cảm được ánh anh tôi vẫn luôn đặt trên người tôi.

tôi không phản ứng, một anh tôi mới chậm rãi mở miệng: “Không đủ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương