Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Chẳng mấy chốc, An An đã được năm tháng tuổi.
Cậu bé ngày càng trắng trẻo đáng yêu, gương mặt tròn vo như quả trứng gà bóc vỏ, đôi to tròn như nho đen luôn tò mò quan sát mọi thứ xung quanh.
Chiều ấy, tôi như thường lệ dựng điện thoại chuẩn bị livestream.
An An ngồi tấm thảm nhỏ tôi chuẩn bị riêng cho bé, bàn tay mũm mĩm chăm chú chơi với món xâu hạt màu.
Con nghiêm túc đẩy những hạt nhựa từ bên này sang bên kia, mày nhíu lại, đôi môi hồng hồng mím chặt thành một đường, trông cực kỳ đáng yêu.
“Mẹ bắt đầu làm việc , An An chơi một mình một lát nhé?”
Tôi dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mại của bé.
An An ngẩng đầu cười toe toét với tôi, để lộ hai chiếc răng sữa mới nhú, lại cúi đầu tiếp tục “chiến đấu” với chơi.
Tôi điều chỉnh khung thêu, định bắt đầu buổi livestream thì phát góc máy quay hơi lệch.
đưa tay chỉnh lại, chẳng may lỡ đẩy lệch camera — cái lưng tròn trịa trong bộ liền thân màu xanh nhạt của An An bất lọt vào khung hình.
livestream lập tức náo loạn.
【A a a cái bóng lưng kia là ai !】
【Trời ơi nhỏ xíu dễ thương quá!】
【Nhà streamer có em bé à?】
【Cái chỏm tóc bé xíu kìa, cưng quá trời luôn!】
Dòng bình như tuyết rơi dày đặc.
Tôi lúc này mới phản ứng lại, vội vàng giải :
“À xin lỗi mọi người, đó là con trai tôi, An An, vô tình bị lọt vào khung hình.”
Không lời giải ấy lại càng khiến mọi người hào hứng hơn.
【Cho xin xem chính diện!】
【Bé bao nhiêu tháng ạ?】
【Bé chơi gì mà chăm chú ?】
【Lưng thôi đã cute , chắc mặt cưng lắm luôn!】
Nhìn số lượng người xem tăng vọt, tôi hơi luống cuống.
An An như cảm được nhìn của tôi, quay đầu lại nhìn đầy nghi hoặc, hàng mi dài khẽ chớp chớp.
“Xin lỗi mọi người, để bảo vệ sự riêng tư cho con, tôi không thể để lộ mặt bé nhé.”
Tôi dịu giọng từ chối, nhưng thấy màn hình đầy bình tiếc nuối, lại thêm:
“Nhưng tôi có thể cho mọi người nhìn bé chơi chơi từ phía .”
Tôi chỉnh lại góc quay một chút, để lưng An An rõ một góc khung hình.
Bé lúc này cố gắng nhét một khối tròn vào lỗ hình vuông, bàn tay tròn trĩnh vụng về xoay xoay lui, không nhét vào được còn nghiêm túc thở dài một tiếng, khiến cả livestream cười nghiêng ngả.
【Trời đất ơi, chữa lành quá đi mất!】
【Danh hiệu “hành vi khó hiểu của trẻ con” xin trao cho 】
【Bộ dạng nghiêm túc mà đáng yêu ghê】
【Streamer tay khéo, con ngoan, đúng chuẩn còn gì】
Tôi không sự xuất của An An lại khiến livestream bùng nổ như .
Lượt xem vốn chỉ giữ ở mức một, hai ngàn, trong vòng nửa tiếng đã vượt qua ba vạn.
Bình toàn là “cười như mẹ hiền” “hít hà nhóc con online”, thậm chí có người còn tặng quà, yêu cầu bé biểu diễn thêm lần nữa.
Khi kết thúc buổi livestream, tôi kinh ngạc phát : nay đã tăng thêm hai vạn người dõi!
Phải biết rằng tôi cặm cụi phát sóng mấy tháng trời mới tích được một vạn người.
Thế mà An An chỉ mới lộ cái lưng, fan đã tăng gấp đôi.
Tắt livestream xong, tôi liền ôm lấy An An vẫn mải mê nghịch chơi, hôn lên má con mấy cái liền.
“Bảo bối may mắn của mẹ!”
Tôi dụi mũi vào mũi con, không kìm được cảm thán:
“Sao con lại được người yêu thế hả?”
An An bị mẹ bất âu yếm thì ngơ ngác, nhưng nhanh chóng bật cười khanh khách, tay nhỏ túm tóc tôi loạn xạ, miệng không ngừng “a u a u”, như thể đáp lại lời khen.
Tối đó, khi ru An An ngủ, tôi nằm giường lướt xem lại bình trong livestream.
Ngoài những lời khen An An đáng yêu, còn có không ít người hỏi có đặt hàng thêu chủ đề mẹ con không.
Tim tôi đập thình thịch.
Có lẽ chính là cơ hội thay đổi cuộc sống mẹ con tôi!
Cùng lúc đó, tôi bắt đầu suy nghĩ: làm sao để đưa những nét dễ thương của An An vào trong phẩm thêu, mà vẫn không để lộ mặt con.
Những ngày đó, tôi thử kết yếu tố trẻ thơ vào thêu truyền thống — dấu tay bụ bẫm, hình thú tròn vo, bóng lưng bé sơ sinh đáng yêu.
Các phẩm mới này được khán giả đón nồng nhiệt trong livestream, đặt hàng tăng rõ rệt.
Điều bất nhất là: có một thương hiệu ngỏ ý muốn với tôi để ra dòng sản phẩm thêu tay chủ đề mẹ bé.
Tiền đặt cọc lên hai vạn tệ!
Chừng đó đủ để tôi An An sống thoải mái hơn nửa năm.
Ngày ký đồng, tôi ôm An An đi một vòng quanh sân, vui mừng như đứa trẻ.
“An An, mẹ con mình sắp có cuộc sống tốt !”
Tôi giơ cao con lên, bé vung vẫy đôi tay nhỏ, nắng phủ lên hai mẹ con một tầng sáng vàng rực rỡ.
Dì Trương nghe tiếng cười chạy sang, biết chuyện xong thì không ngớt lời chúc mừng:
“Tôi đã bảo mà, An An là phúc tinh nhỏ đó! Từ lúc có bé, hai mẹ con ngày càng phát đạt.”
Phải .
Tôi cúi đầu nhìn sinh mệnh bé nhỏ nằm trong lòng mình, đứa bé này trao cho tôi sự tín nhiệm dựa dẫm vô điều kiện.
Con không chỉ là con trai tôi, mà còn là mặt trời soi sáng cho cuộc sống mới của tôi.
4
Những ngày đó, tôi cẩn thận chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống thường ngày của An An mạng.
Con mặc bộ liền thân hình gấu nhỏ, ngồi xổm bên vườn rau xem kiến chuyển tổ.
Bàn tay mũm mĩm cầm bút sáp tô màu loang lổ giấy.
Tập đi loạng choạng như chú chim cánh cụt vụng về.
Những hình ảnh này không lại được yêu nồng nhiệt, lượng người dõi tăng lên như quả cầu tuyết lăn.
Các fan “nuôi con online” đặt cho An An một biệt danh — “Tiểu Thần Lưng”.
Mỗi lần tôi livestream, trong phần bình lại đầy lời kêu gọi “xin lưng Thần”.
đặt hàng thêu tay lời mời ngày càng .
Lần đầu tiên trong đời, số dư tài khoản của tôi đã vượt sáu chữ số.
Tôi bắt đầu chủ động sàng lọc hàng.
Tất cả những giá rẻ, sản xuất hàng loạt đều từ chối, chỉ những cao cấp cần tay nghề tinh xảo.
Một chiếc quạt tròn thêu bức “Bách Tử ”, tôi dùng đến 48 kỹ pháp khác nhau, tái sinh động cảnh trăm đứa trẻ nô đùa.
Khách hàng được liền xúc động gọi video , chính là một phẩm nghệ thuật thực thụ.
Dần dần, livestream cũng thu hút không ít người trong ngành.
Có một , một tài khoản tên “Giang Nam Tú Nương” liên tục gửi ba dòng bình :
【 là kỹ pháp thêu ‘Cẩm Thượng Thiêm Hoa’ đã thất truyền từ lâu!】
【Streamer học từ đâu ?】
【Trình độ này ít nhất phải hai mươi năm kinh nghiệm.】
Tôi khẽ mỉm cười với ống kính.
Ngón tay lướt nhẹ khung thêu, một đóa mẫu từ từ nở rộ nền lụa.
Cánh hoa tầng tầng lớp lớp, viền ngoài lên sắc ngọc trai dưới mặt trời.
Bởi vì trước khi xuyên sách, nhờ thiên phú hơn mười năm chăm chỉ học hỏi, tôi đã trở thành một trong những thợ thêu xuất sắc nhất xưởng.
Từng tham gia rất cuộc thi, còn là người được sư phụ ưu ái lựa chọn để truyền nghề.
Về , lời mời ngày càng , nhưng phần lớn tôi đều khéo léo từ chối.
Điều quan trọng nhất bây giờ là An An.
Tôi điều chỉnh lại thời gian biểu: mỗi ngày chỉ livestream sáu tiếng, còn lại đều dành cho con trai nhỏ.
Buổi sáng dắt con đi rau trong vườn, buổi chiều dạy con bi bô học , buổi tối ôm con dưới gốc cây quế ngắm sao trời.
Những lời bàn tán xì xào trong thôn không biết từ lúc nào đã biến mất.
Thay vào đó là trứng gà sạch dì Lý mang sang, trái cây mùa chú Vương hái tặng, còn có tiếng cười đùa của đám trẻ hàng xóm kéo chơi cùng An An.
Hai mẹ con tôi trở thành “tổ được yêu nhất” ở thôn Thanh Sơn.
Chiều đó, tôi đẩy xe nôi đưa An An đi dạo quanh làng.
An An bi bô chỉ tay vào mấy đóa hoa dại bên vệ đường.
Rẽ qua một khúc quanh, tôi phát cánh cổng vốn luôn đóng kín kia mà nay lại mở ra.
“Lạ thật…”
Tôi chậm bước lại.
Dì Trương từng , nơi đó sống một cụ già tính tình kỳ quặc, sống một mình năm, bốn, năm năm không ra khỏi cổng, cũng chẳng ai thân ghé thăm.
Tò mò thôi thúc tôi liếc vào trong sân — một bà cụ tóc bạc ngã sấp mặt dưới đất, bên cạnh là chiếc xô nước bị đổ, làm ướt một nửa người bà.
“An An ngoan, ngồi chờ mẹ!”
Tôi thắng xe lại, lập tức lao vào sân như một mũi tên.
Sắc mặt bà cụ trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
Tôi gọi 120, làm những gì đã học trong lớp sơ cứu, kiểm tra tình trạng của bà.
Khi tiếng còi xe cứu thương dần vọng lại, bà cụ đột nhiên mở .
“Lo… chuyện bao đồng…”
Bà thều thào, trừng tôi bằng lờ đờ.
khi được đưa đến bệnh viện, nghe bác sĩ bà đã qua cơn nguy hiểm, tôi mới nhẹ nhõm thở phào.
Tôi nhờ dì Trương trông giúp An An, nấu ít canh, mua thêm vài thứ cần thiết mang đến bệnh viện cho bà.
Trong bệnh, bà cụ ngồi tựa vào đầu giường, tóc bạc búi gọn gàng không một sợi lệch.
nghe tiếng bước chân, sắc như dao lia .
“Là cô.”
Bà lạnh nhạt cười.
“Không sợ tôi quấn lấy đòi báo đáp sao?”
Tôi đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường, mỉm cười:
“Nếu thấy chết mà không cứu, tối tôi không ngủ được đâu.”
múc canh gà ra bát đưa cho bà.
Bà ngẩn ra, tay cầm bát khẽ run.
Bà cúi đầu uống một ngụm, đôi đột nhiên đỏ hoe.
“Canh… ngon lắm.”
Giọng bà khàn đặc.
“Cảm ơn.”