Dạo gần đây, mẹ tôi bỗng trở nên xa cách. Trên WeChat, những tin nhắn của bà lạnh nhạt đến mức khiến tôi thấy hụt hẫng. Trước kia, mẹ luôn gọi tôi là “cục cưng thân yêu”. Tôi phải nũng nịu mãi, bà mới chịu gọi tôi bằng cái tên quen thuộc ấy.
Một tháng sau, tôi bất ngờ nhận được lời mời kết bạn từ chính… mẹ.
[Bé cưng, sao lại xóa mẹ rồi?]
Tôi chết lặng nhìn vào danh bạ: ảnh đại diện hoa sen vàng ấy giống hệt mẹ tôi. Nếu đây mới là tài khoản thật của mẹ, vậy người mà tôi đã làm nũng suốt thời gian qua… rốt cuộc là ai?
Ngày hôm sau, dưới ký túc xá, học thần lạnh lùng của khoa đứng đợi tôi, tay cầm một chiếc bánh nhỏ.
Anh khẽ nói:
“Xin chào, cục cưng… thân yêu.”
1
Tôi vốn là kiểu “con gái cưng của mẹ” chính hiệu. Dù là chuyện nhỏ nhặt đến đâu, tôi cũng phải kể cho mẹ nghe.
Hôm nay, tôi mua được một chiếc bánh trứng siêu ngon. Vừa cắn một miếng, tôi liền chụp selfie ghép chung với cái bánh rồi gửi cho mẹ:
【Chiếc bánh trứng này ngon cực ấy!】
Tin nhắn trả lời đến rất nhanh: 【Tống Thời Nghệ?】
Tôi lập tức thấy ấm ức: 【Mới hai ngày không nhắn tin thôi mà mẹ đã lạnh nhạt thế sao? Còn gọi cả tên đầy đủ của con nữa!】
【Phải gọi là “bé cưng”!】
【Không đúng, phải gọi là “cục cưng thân yêu”!】
Đối phương im lặng ba phút, rồi nhắn lại: 【Con chắc là muốn thế?】
Tôi phản bác ngay: 【Chúng ta là mẹ con, lẽ nào mẹ còn phải hỏi thế sao?】
Lại thêm ba phút im lặng, cuối cùng dòng chữ ấy cũng hiện ra:
【Cục cưng… thân yêu.】
Tôi bật cười, gửi ngay sticker con mèo ngoáy mông: 【Thế mới đúng chứ!】
Đúng lúc này, bạn cùng phòng Lý Huyên gọi tôi từ dưới giường:
“Tống Thời Nghệ, xuống xem váy mới mua của tớ có đẹp không!”
Tôi ló đầu ra, thấy cô ấy đang mặc chiếc váy hồng hai dây, soi gương hết nghiêng trái lại nghiêng phải.
“Chắc dạo này tớ mập lên rồi, size M mà hơi chật.”
Cô ấy quay sang tôi:
“Cậu gầy hơn, thử mặc đi! Nếu vừa thì tớ khỏi trả lại.”
Tôi nhảy xuống giường, cười gian:
“Được thôi, nhưng nếu vừa thì cậu tặng luôn cho tớ nhé?”
“Cậu mơ đi! Phải trả tiền.”
Tôi thử váy, quả nhiên vừa vặn đến ngạc nhiên, màu sắc cũng hợp, như được may riêng cho tôi. Tôi cố tình liếc cô ấy bằng ánh mắt đưa tình:
“Nói thật đi, có phải cậu thầm thích tớ không?”
Lý Huyên thản nhiên giơ hai ngón tay:
“Hai trăm tệ.”
Tôi mở ví WeChat, chỉ còn tám trăm tệ, mới nửa tháng mà… Thế là tôi chụp ảnh mặc váy gửi cho mẹ.
Nguyên tắc của “con gái cưng của mẹ”: gặp chuyện khó quyết thì hỏi mẹ!
Tôi gửi tin nhắn thoại:
“Mẹ ơi, váy này có hợp với con không?”
Mẹ trả lời ngay: 【Đẹp lắm, rất hợp với con.】
Tôi nũng nịu:
“Nhưng con hết tiền rồi… mẹ cho con ứng trước hai trăm được không?”
2
Không ngờ, mẹ không chỉ gửi tôi hai trăm, mà chuyển thẳng… hai ngàn.
Tôi suýt nhảy dựng:
【Mẹ… mẹ gửi luôn cả tiền tháng sau cho con rồi à?】
【Không phải. Tháng sau là tháng sau. Đây là tiền mua váy.】
Tôi hét ầm trong ký túc xá:
“Áaaa!!! Con yêu mẹ, như chuột yêu gạo vậy đó!”
Tôi còn hôn chụt lên màn hình rồi khoe với Lý Huyên:
“Thấy chưa? Giờ thì gói lại cho chị nhé!”
Cô ấy giả vờ hành lễ:
“Vâng, nô tài lập tức gói cho tiểu thư.”
Tối hôm ấy, trước khi ngủ, tôi gửi mẹ tin nhắn “Chúc ngủ ngon”.
Mẹ đáp lại đơn giản: 【Ngủ ngon.】
Tôi liền gửi sticker Dai Luwa kèm tin nhắn:
【Sai rồi, phải là ‘Chúc ngủ ngon, cục cưng thân yêu’.】
Mẹ lại nhắn: 【Được, chúc ngủ ngon, cục cưng thân yêu.】
Ngay lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại lại rung.
【Vậy sau này ngày nào mẹ cũng phải gọi con là ‘cục cưng thân yêu’ sao?】
Mắt díp lại, tôi vẫn cố gõ: 【Đương nhiên rồi!】
Chỉ tiếc, chưa kịp viết nốt câu sau thì tôi đã ngủ quên.
Sáng hôm sau, có tiết lúc 8h, bốn đứa chúng tôi đều dậy muộn. Tôi vội vàng chạy ra ngoài, thậm chí còn xỏ nhầm giày. Vừa xuống lầu đã đụng phải một người – nam thần khoa tôi, Sở Chí.
Anh học giỏi, đẹp trai, gia thế tốt, nhưng dường như rất ghét tôi. Mới hôm kia, tôi xin được WeChat của anh, vừa mở lời, anh đã lạnh nhạt: “Lại bày trò gì thế? Cậu thật kỳ quặc.”
Bạn cùng phòng đều chê anh vừa lạnh lùng vừa khó gần. Ban đầu, tôi định tỏ tình, nhưng nghĩ đến giọng điệu ấy, tôi lại nghẹn lời rồi… xóa luôn anh khỏi WeChat.
Thế nhưng hôm nay, ánh mắt anh nhìn tôi khác lạ. Trong đôi mắt sâu lắng ấy, có một tia sáng phức tạp, tương phản với ánh nắng ban mai dịu dàng.
Bị nhìn chằm chằm, tôi bỗng thấy chột dạ. Bạn cùng phòng phía trước gọi giục:
“Nhanh lên, Tống Thời Nghệ! Trễ bây giờ!”
Ừm… chắc là anh ta đang cười nhạo tôi đi nhầm giày thôi.