Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một , hoàng đế ta ra bãi ngựa.
Thật ra là ta đứng nhìn, còn ngài phi ngựa.
Ngài ngựa uy phong lẫm liệt, tựa như bay trên gió.
Khi trận kết thúc, ngài bước đến bên ta, mồ lấm tấm trên trán.
Ta vội ra một chiếc khăn tay.
Ngài nhận lấy khăn, lau mồ , rồi quay sang nhìn ta:
“Ngươi có muốn học ngựa không?”
Ta vội lắc đầu:
“ sợ ngã.”
Ngài bật cười:
“Có trẫm dạy, không ngã đâu.”
Ta còn ngập ngừng một lát, cuối cùng cũng gật đầu.
Hoàng đế thật sự dạy ta ngựa.
Ngài đích dắt ngựa, để ta ngồi lên yên, chậm rãi.
Quả nhiên rất an toàn.
Ta mừng khôn xiết, ngồi trên lưng ngựa có thể nhìn xa thật xa.
“Bệ hạ, thật thú vị quá!” – ta bật cười gọi lớn.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn ta, mắt dâng lên ý cười.
Ngay lúc ấy, ta bỗng ngửi thấy mùi trên người ngài có biến đổi.
Vị đắng đôi chút, xen lẫn một tia ngọt.
Thật giống như khổ qua chấm mật.
Ta ngạc nhiên, hít kỹ thêm lần nữa.
Quả nhiên, vị đắng đã bớt, trong đó phảng phất chút ngọt ngào.
Ta sướng reo lên:
“Bệ hạ, người đã ngọt hơn một chút rồi!”
Ngài thoáng ngẩn người, sau đó bật cười:
“Có lẽ bởi nay trẫm rất .”
Từ ấy, ta thường theo ngài những việc ngài hoan hỉ.
Khi tản bộ trong hoa viên, khi ngắm cá chép bơi, thậm chí còn thả diều.
Mỗi lần người vẻ, vị đắng trên liền phai , thay bằng nhiều ngọt ngào hơn.
Điều ấy ta vô cùng hạnh phúc.
Xem ra cách của ta quả nhiên hữu hiệu.
Thế nhưng triều việc nước nặng nề, chẳng bao lâu sau, vị đắng lại trở về, che lấp mất ngọt ngào hiếm hoi.
Một , hoàng đế gọi ta đến, bảo ta ngửi thử một người đặc biệt.
Đó là Đại thái giám Lưu công công.
Kẻ ấy quyền thế ngập trời, đến mức quan lại đều khiếp sợ.
Vừa mới diện kiến, ta đã hít thấy một mùi nồng nặc, xộc thẳng mũi…
Mùi thối chẳng khác nào trứng ung hòa cá rữa, nồng nặc đến mức người ta ngạt thở.
Ta vội tay bịt mũi, nước mắt cũng suýt rơi:
“Bệ hạ, hắn đến nỗi không mở nổi mắt!”
Hoàng đế mắt lạnh lùng nhìn Lưu công công.
“Lưu công công, ngươi còn gì muốn biện bạch?”
Hắn run rẩy quỳ xuống, giọng lắp bắp:
“Bệ hạ, lão nô một lòng trung thành người…”
Khóe môi hoàng đế khẽ nhếch, bật ra tiếng cười lạnh:
“Trung thành ư? Tham ô hối lộ, kết bè kết đảng, thế cũng gọi là trung thành sao?”
Ngài phất tay:
“Lôi !”
Lưu công công bị áp giải, miệng không ngừng gào oan.
Nhưng ta biết hắn chẳng oan chút nào.
Một kẻ bốc lên mùi thối kinh khủng như thế, ắt hẳn đã xấu xa tận cốt tủy.
Xử trí xong Lưu công công, sắc mặt hoàng đế dường như nhẹ nhõm hơn nhiều.
Người quay sang ta, nửa cười nửa hỏi:
“Vậy ngươi thử ngửi xem, bây trẫm đã ngọt thêm được chút nào chưa?”
Ta nghiêm túc hít một hơi.
Vị đắng vẫn còn, nhưng quả thật đã vơi nhiều, xen đó là vị ngọt dịu dàng.
Giống như chén trà đắng thoảng mật ong.
Ta khẽ gật đầu:
“Ngọt hơn nhiều rồi, bệ hạ.”
Nụ cười nơi môi hoàng đế bừng sáng hơn hẳn những lần trước.
“Đều là nhờ công lao của ngươi. Cảm ơn ngươi, .”
Ta cũng cười, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Xem ra, ta thật sự đã giúp được ngài, nỗi khổ trên người ngài dần tan biến.
Có lẽ một ngày nào đó, người hoàn toàn trở nên ngọt ngào.
Ngọt như viên mạch nha mà ta thích nhất.
Đến khi ấy, ta nhất định lại người một viên kẹo, rồi nói:
“Bệ hạ, người đã thật sự ngọt rồi.”
Ngày qua tháng lại, cuộc sống trong cung đối ta càng thêm an ổn.
Mùi đắng quanh hoàng đế dần phai , đôi khi còn ẩn hiện một chút ngọt ngào.
Điều ấy ta hạnh phúc, như thể hạt giống ta gieo đã bắt đầu nảy mầm.
Một , sau khi duyệt xong tấu chương, hoàng đế ta đến ngự hoa viên.
Đang độ cuối xuân đầu hạ, hoa nở rộ, hương thơm ngát cả vườn.
Chúng ta đến trước một khóm chi tử đang khoe sắc, người bỗng dừng lại.
Ngài xoay người nhìn ta, mắt chuyên chú, trong đó phảng phất một cảm xúc mà ta chưa hiểu rõ.
“ .” Người khẽ gọi, giọng nói nhẹ hơn thường ngày.
“Vâng?” Ta ngẩng đầu, ngỡ ngàng chờ lệnh, nghĩ rằng người muốn ta ngửi một vị cung nhân mới.
Nhưng hoàng đế không hề nhắc đến việc , mà chậm rãi hỏi:
“Những ngày qua, ở trong cung… ngươi đã quen chưa?”
Ta gật đầu liền:
“Đã quen rồi. Ăn no, mặc ấm, bệ hạ đối cũng rất tốt.”
Khóe môi người dường như khẽ , lại như chẳng hề.
“Vậy… ngươi cảm thấy trẫm đối đãi ngươi ra sao?”
“Rất tốt ạ!” Ta lập tức đáp, cũng là lời từ tâm can.
“Người ăn kẹo, gặp lại nương, còn dạy ngựa.”
Hoàng đế trầm mặc một lúc, tựa như đang cân nhắc chữ.
Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa nồng nàn, nhưng vẫn chẳng át nổi mùi vị riêng nơi người ngài — đắng xen ngọt, thật khó phân.
“ .” Ngài lại khẽ gọi tên ta, giọng nói càng thêm dịu dàng.
“Vậy… ngươi có thích trẫm đối đãi ngươi như thế này không?”
“Thích.” – Ta chẳng cần nghĩ ngợi.
“Vậy …” Hoàng đế khẽ ngừng, mắt rơi trên gương mặt ta, chuyên chú chẳng hề chớp.
“Ngươi… có thích trẫm không?”
Ta ngẩn người, ngước mắt nhìn kỹ.
Ngài đứng bên khóm chi tử nở rộ, lông mày đôi mắt tinh xảo tựa bức họa.
Hoàng hôn phủ lên hình ấy một tầng quang vân mềm mại, tựa như sáng thuộc về riêng người.
Trong hương vị quanh , cái đắng vốn dai dẳng đã rất nhiều, thay đó là một mùi vị chờ đợi, ngọt ngào mà dè dặt.
Ta chợt nhớ lại khóe mắt của người khi ăn viên kẹo ta .
Nhớ bàn tay vững chãi giữ dây cương khi dạy ta ngựa.
Nhớ những phần thưởng người chuẩn bị chu đáo nương khi bà cung.
Nhớ nụ cười an tâm mà người dành ta, sau mỗi lần ta vạch rõ kẻ xấu.
Người thật sự rất đẹp, đẹp đến mức hơn hẳn bất cứ ai ta gặp.
Và bây , mùi đắng cũng chẳng còn nhiều, thay bằng vị ngọt mỗi lúc một rõ rệt.
Trong lòng ta như được lấp đầy bởi thứ gì đó, ấm áp và ngọt ngào.
Ta gật đầu thật mạnh, nở nụ cười rạng rỡ:
“Thích chứ.”
Hoàng đế dường như không ngờ ta đáp nhanh đến thế, đôi mắt khẽ mở to.
Ngay sau đó, trong nhìn ấy tựa hồ có sao trời rơi xuống, chút chút sáng rực lên.
“Thật sao?” Ngài truy hỏi, khóe môi không kìm nổi mà lên.
“Thật mà.” Ta nghiêm túc nói, “Bệ hạ vừa đẹp, lại đối xử ta tốt, mùi vị cũng ngọt ngào… Ta thích bệ hạ nhất.”
Hoàng đế bỗng bật cười thành tiếng.
Tiếng cười sảng khoái, nhẹ nhõm, tựa như gánh nặng bao năm đã được trút bỏ.
Ngài vươn tay, thật khẽ chạm mái tóc ta.
Động tác có chút ngập ngừng, nhưng lại chan chứa ôn nhu.
“Được.” – Hoàng đế nhìn ta, sao trong mắt như sắp tràn ra ngoài,
“ nói thích, trẫm rất .”
Trong khoảnh khắc ấy, vị đắng quanh ngài dường như tan biến,
còn lại ngọt ngào bao phủ.
Tựa như cả khối đường tan chảy trong làn nước ấm, không khí cũng tràn đầy vị mật.
“Vậy , hãy ở lại bên trẫm, mãi mãi ngửi hương vị trên người trẫm, có được không?”
Ta hơi ngẩn ra:
“Chẳng phải vẫn luôn ở bên bệ hạ rồi sao?”
Ngài khẽ lắc đầu:
“Không giống. Ý trẫm là… phi tử của trẫm.”
Ta chớp chớp mắt:
“Phi tử? Giống như những nương nương trong cung sao?”
“Đúng vậy.” – Hoàng đế nhìn nàng, mắt dịu dàng mà kiên định.
“Nhưng nàng không cần phải tô son điểm phấn thơm ngát như họ.
Nàng cần là nàng.”
Ta khẽ suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười.
ra… phi tử của ngài, cũng chẳng có gì là không tốt.
Dù sao ta cũng đã ngày ngày ở trong cung, ngửi hết người này đến người khác.
“Được thôi.” – Ta gật đầu, hỏi:
“Nhưng nếu phi tử rồi, còn được giúp bệ hạ ngửi người nữa không?”
Ngài bật cười:
“Được. Nàng muốn ngửi ai, cứ ngửi.”
“Thế tốt quá.” – Ta vẻ nói – “Vậy ta nguyện phi tử của bệ hạ.”
Hoàng đế thoạt nhìn như cực kỳ cao hứng, mùi đắng trên người rất nhiều.
luồng ngọt ngào tỏa ra, tựa như nồi đường vừa được nấu chín, sền sệt mà thơm lừng.
“Thật tốt quá.” – Ngài nắm lấy tay ta – “Trẫm lập tức an bài.”
Tin nạp phi nhanh chóng truyền khắp hoàng cung.
Rất nhiều người đến nhìn ta, mắt mang đủ loại sắc thái kỳ lạ.
Nhưng ta cần ngửi đã biết rõ lòng họ.
Có kẻ mang vị chua, có người thoảng chút chát, cũng có vài người thật sự mang theo hương ngọt lành.
Vị phi tử có mùi ngọt tựa lê cũng đến.
Nàng nắm tay ta, mỉm cười dịu dàng:
“Chúc mừng ngươi, .”
Ta khẽ hít một hơi, vẫn là hương lê trong trẻo, ngọt ngào như trước.
“Đa tạ nương nương. Người thật dễ ngửi.”
Nàng bật cười:
“Nàng cũng vậy. Bệ hạ có nàng bầu bạn, thật là phúc.”
Lễ nạp phi tuy đơn giản nhưng vô cùng long trọng.
Ta khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy của phi tử, trên đầu cài kim thoa vàng rực rỡ.
Hoàng đế vẫn luôn nắm tay ta, chưa buông ra.
Bàn tay ngài ấm áp, chẳng còn lạnh lẽo như trước.
Đêm ấy, ngài ta đến một cung điện nguy nga tráng lệ.
“Từ nay, nàng ở đây.” – Người hỏi – “Có thích không?”
Ta gật đầu:
“Thích chứ, là… hơi rộng quá.”
Ngài mỉm cười:
“Rồi nàng quen thôi. Trẫm thường đến bầu bạn nàng.”
Ta nhìn ngài, chợt nhớ ra một chuyện:
“Bệ hạ, bây đã là phi tử của người rồi sao?”
“Phải.” – Ngài gật đầu – “Sao vậy?”
“Vậy ta có thể ngày nào cũng ngửi người rồi.” – Ta vẻ đáp –
“Giúp người trở nên ngọt ngào.”
Ngài khẽ ôm ta lòng, thở ra một hơi thật nhẹ:
“ , nàng thật là bảo bối của trẫm.”
Từ ấy, ta thức trở thành phi tử của hoàng đế.
Nhưng ta vẫn ngày ngày theo ngài lâm triều, giúp ngài ngửi người.
Bách quan cũng dần quen, chẳng còn lấy lạ.
Mỗi khi ta phát hiện kẻ nào mang mùi thối, hoàng đế liền tra xét nghiêm ngặt.
Triều nhờ thế ngày một trong sạch, gian tà dần bị quét sạch khỏi triều đình.
Mùi đắng quanh hoàng đế cũng ngày một phai ,
thay đó là hương vị ngọt lành, như mật ong lan tỏa.
Một ngày , chúng ta ngồi trong hoa viên ngắm cá.
Ta tựa đầu vai ngài, hít lấy hương vị quen thuộc nơi .
“Bệ hạ, người đã ngọt rồi.” – Ta cười nói –
“Ngọt như mạch nha vậy.”
Ngài cúi đầu nhìn ta:
“Thế nàng có thích không?”
“Thích.” – Ta gật đầu liền – “Thơm ngọt dễ chịu hơn đắng nhiều.”
Ngài bật cười, đôi mắt , sáng rực mà ấm áp:
“Tất cả đều là nhờ nàng. Nàng đã trẫm trở nên ngọt ngào.”
Ta khẽ lắc đầu:
“Không phải, là bệ hạ đã tự thay đổi.”
Ngài ôm chặt ta, không nói một lời,
nhưng ta lại ngửi thấy trên người ngài… mùi hạnh phúc.