Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

3.

[Vợ yêu ơi, đã tìm được con gấu bự đó rồi, ăn mút dâu tây vợ m/ua cho , siêu ngọt luôn.]

Tôi không không về phía kẻ th/ù không đội trời chung mình.

Cậu ra quay lại tôi, chớp chớp hiện sự thắc mắc.

Tự dưng tôi thấy khó nói thành lời, thật trâu bò.

Chàng trai trông bảnh bao vậy khi ngủ phải ôm gấu bự, lại thích ăn mút dâu tây.

Đúng không bắt hình dong!

Tôi thở dài lòng, thu hồi , trên màn hình lại hiện một tin nhắn nữa.

[Đợi Sầm Sầm về, mặc bộ quân phục vợ thích nhất một lần nữa nhé?]

???

Đây thứ một người mới trưởng thành như tôi xem được sao?

Tôi tò mò quá.

[Mấy người chơi bạo quá nhỉ, m/ua cả quân phục nữa?] Tôi r/un r/ẩy đ/á/nh chữ, [Trâu bò!]

[Cái gì mấy người, phải chúng ta, vợ đừng giả vờ nữa]

Tôi vừa định đáp lại thì một bóng đen che phủ trước .

Ngẩng khuôn tươi cười thầy giáo dạy Toán.

Tôi cười gượng gạo: “Thầy Phan, chào buổi sáng ạ!”

giờ học, không được phép sử dụng điện thoại” Thầy Phan gõ nhẹ bàn tôi, rồi lại chầm chậm quay lại bục giảng.

Tôi cúi cất điện thoại đi, vừa hay chạm phải .

Cậu ta thu hồi không hề thay đổi sắc .

Tôi không để ý, nghiêm túc nghe giảng.

Ngay khi hết giờ, tôi liền tiếp tục bài tập toán, bất cứ ai đừng hòng ngăn cản tôi học tập!

đến một bài, tôi gặp khó khăn phương pháp .

Suy nghĩ hơn mười phút không ra.

Tôi tra c/ứu trên mạng nhưng không hiểu được cách họ.

Đến giờ nghỉ trưa, hầu hết mọi người lớp đều đã rời đi, chỉ đối thủ không đội trời chung tôi ở gần đó miệt mài bài.

Tôi đi ăn trưa về, cậu ta bài, học chăm hơn cả tôi!

Đáng gh/ét quá đi, cái bài vừa nãy tôi chưa hiểu được.

Nghĩ ngợi một chút, tôi lặng lẽ lại gần cậu ta ho một tiếng.

không động đậy.

Giằng co được một phút, tôi đành hàng trước: “ , tôi hỏi cậu một bài được không?”

Một cô gái nhỏ đáng iu, phải biết co biết duỗi.

Cậu ta ngẩng , đen láy: “Bài gì?”

Tôi vội vàng đưa bài tập cho cậu ta xem, cậu ta cầm bút bắt tính toán.

lúc cậu ta tính toán, tôi vốn chăm chú vào bài tập bỗng không tự giác được chuyển sang bàn bài.

cậu ta các khớp xươ/ng rõ ràng, ngón thon dài. Thật phù hợp để cầm bút bài.

Khoảng hai mươi phút sau, cậu ta tính xong nói: “Đây, trả cậu.” Tôi nhận lấy cảm ơn một cách chân thành: “Cho cậu này.”

cây mút dâu tây tôi, một lúc lâu không động tĩnh.

Tôi đưa về phía trước thêm vài centimet: “Nó ngọt lắm đấy.” Lúc này cậu ta mới nhận cảm ơn.

Hì hì, không nói tôi ý định trêu chọc cậu ta được.

Quay lại chỗ ngồi, tôi lén lút quan sát cậu ta.

Khi bài được một nửa, cây trên bàn cậu đã biến mất, má cậu thì phồng một khối.

Tùy chỉnh
Danh sách chương