Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

22
Tôi đặt lọ thuốc xuống, cầm cốc nước uống mấy ngụm.

“Anh Úy Thời, thuốc đặc trị em đã uống rồi, lý thuyết thì em có thể chấp nhận mùi của người khác rồi, vậy anh Úy Thời em có thể đuổi anh không?”

Sở Úy Thời trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì nghẹn thở.

Vẻ mặt như thể hỏi tôi có phải bị điên rồi không.

Tôi chắp tay cầu xin anh ta phối hợp diễn kịch với tôi.

Anh ta miễn cưỡng đồng : “Được thôi.”

“Vậy… em có thể anh không?”

Vừa nói tôi vừa cố phát ra tiếng vải vóc ma sát.

Tôi thầm đếm lòng.

“Ba, hai…”

Vừa nói đến “một” thì chuông tôi vang lên.

Sở Úy Thời đi mở .

Tần Trì mặt mày đen sầm đứng , toàn thân tỏa ra áp suất thấp.

“Anh là?”

Sở Úy Thời lên tiếng trước.

“Tôi là hàng xóm của Mộ Mộ, còn anh là ai?” anh ấy không thiện cảm.

“Hàng xóm à, chào anh, tôi là… trai của Mộ Mộ.”

“Ha, trai…”

Tần Trì cười lạnh một tiếng, mắt sắc bén như dao băng đâm thẳng vào người ta.

“Anh Úy Thời, ai vậy?”

Tôi giả điệu ngọt ngào đi tới, Sở Úy Thời tự nhiên ôm eo tôi.

Tôi tỏ vẻ xấu hổ.

Tần Trì nhìn chằm chằm vào tay trái của Sở Úy Thời, các khớp ngón tay kêu răng rắc.

“Anh có chuyện gì sao?”

Tần Trì không nói gì, nhìn tôi hồi lâu, tôi cảm bất an.

Đột nhiên anh ấy nở nụ cười, là nụ cười không đến đáy mắt, có một cảm giác đáng như có như không.

“Không có gì, là muốn nhắc nhở tối nay trời trở lạnh, nhớ đóng sổ cẩn thận.”

Nhìn bóng lưng Tần Trì, tôi suy nghĩ miên man.

Con mồi mà Tần Trì nhắm đến lâu bị người khác cướp mất, anh sẽ gì?

Là im lặng tiếp tục giả vờ, hay là lộ bản chất chiếm đoạt?

Thật mong chờ!

23
Sở Úy Thời đưa tôi vào vệ sinh nhắc nhở.

“Người trông có vẻ biến thái, tốt nhất là tránh xa anh ta.”

“Đúng rồi, thiết bị nghe lén không phải do anh ta lắp chứ?”

Tôi gật đầu, ghé sát tai anh ta nói nhỏ: “Anh biết không, anh ta có hai camera giám sát, là tôi lắp .”

điệu của tôi không giấu được sự vui sướng tột độ.

“!”

Vẻ mặt Sở Úy Thời có một chút rạn nứt.

“Hóa ra hai kẻ biến thái coi tôi như quân cờ!”

Tôi: “…”

Anh nói thô quá rồi .

Sở Úy Thời nói gì không chịu lại tôi nữa, anh ta nói Tần Trì xé xác anh ta, tôi phía sau phi tang.

“Anh Úy Thời ngày mai gặp lại~”

Tôi cố hét lớn, để Tần Trì nghe .

Tôi ôm con gấu bông đầu giường hít mạnh một hơi.

“Chúc ngủ ngon.”

Gió đêm se lạnh thổi qua tấm rèm mỏng bên sổ, tôi chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Dưới trăng, một bóng người cao lớn tiến đến đầu giường tôi.

24
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, tỉnh dậy thì xung quanh là một nơi xa lạ.

Tôi ngồi dậy, cổ chân bị xích sắt khóa vào gầm giường.

Không thể tin được Tần Trì lại nhanh như vậy.

Tôi đã đi quá giới hạn rồi, định dụ cá cắn câu ai ngờ bị khóa luôn.

Tôi nhìn quanh căn phòng, bốn tường dán đầy ảnh.

tường đối diện giường dán ảnh chân dung rất lớn của tôi.

còn lại là ảnh tự chụp của Tần Trì.

mỗi ảnh của anh ấy đều có bóng dáng tôi lén lút phía sau.

Là do anh ấy chụp khi tôi dõi anh ấy.

tường phía đông treo một tấm bảng đen nhỏ ghi danh sách việc cần .

Đi thủy cung xem sứa;

Đến hàng nổi tiếng ăn bánh;

Đến biển ngắm hoàng ;

Đến chùa cầu nguyện;

Đến công viên giải trí chơi tàu lượn…

việc đều đã được đánh dấu.

Càng nhìn tôi càng quen thuộc.

đều là nơi tôi từng nói với thân qua điện thoại.

Vì tôi quá ngại giao tiếp không muốn ra ngoài một mình, muốn có thân đi cùng.

Nhưng tôi quá bận.

Không ngờ Tần Trì lại nhớ hết điều tôi nói.

Anh ấy biết tôi sẽ dõi anh ấy đã đưa tôi đến nơi tôi muốn.

Không đơn, không hãi.

Tôi từng nghĩ là do chúng tôi tâm đầu hợp, nhưng hóa ra anh ấy đã lên kế hoạch tất cả.

Tôi nghĩ là tôi đang dõi anh ấy nhưng thực ra anh ấy luôn phía sau tôi.

Tần Trì, sao anh lại tốt với tôi như vậy.

Mắt tôi cay xè.

25
Cánh mở ra.

Tần Trì đặt bữa sáng lên bàn.

Rồi bế tôi đặt lên đùi anh.

“Sàn lạnh, sao em không đi dép?”

“Tần Trì, anh vậy là có gì?”

Tôi giơ chân bị xích lên.

Anh nắm chân tôi, lên trán tôi, điệu vừa cưng chiều vừa cố chấp.

“Bảo bối, em không sao, em bị giam cầm rồi.”

Thật kích thích!

“Em sao?”

ư? Không hề.

Anh đã không còn giả vờ nữa.

Vậy thì tôi bắt đầu diễn thôi.

“Tần Trì, anh thả tôi ra được không?”

Tôi nhìn anh với mắt đáng thương.

Anh nắm cằm tôi.

“Thả em ra để em đến với tên họ Sở kia sao?”

Tôi tiếp tục chọc tức anh, không hiểu sao tôi rất muốn nhìn anh tức giận.

“Tôi và anh Úy Thời yêu nhau thật lòng.”

Câu nói đã hoàn toàn chọc giận Tần Trì.

“Mấy ngày trước còn chuốc thuốc tôi rồi loạn người tôi, một mình ôm quần áo của tôi mà say sưa, quay đầu lại đã cùng người đàn ông khác tình chàng thiếp, Mộ Yên, em thật sự không chết sao?”

Quả nhiên anh ấy biết tất cả.

Tần Trì tức giận, giơ tay đánh vào mông tôi một .

Không nhẹ, khiến tôi run lên vì sướng.

“Anh thật sự không tha cho tôi sao?”

Tần Trì nghiến răng nghiến lợi: “Đừng hòng.”

“Anh không thể chịu được việc em chia sẻ sự chú cho bất kỳ ai, em có thể nhìn tôi, yêu tôi, em có thể là của tôi.”

“Yêu tôi đến vậy sao?”

mắt anh tham lam bao bọc tôi, như muốn nuốt chửng tôi từng tấc một.

Tôi nằm lòng anh cười khúc khích.

“Bảo bối thật đáng yêu.”

Tôi đưa tay ôm cổ anh, ghé sát tai anh thổi khí.

“Đã không thả em ra, vậy thì trọn đời bên nhau có được không?”

26
mắt Tần Trì tối sầm lại.

“Lại gạt anh?”

“Lần em nói thật, thật ra em và Sở Úy Thời không có quan hệ gì cả, hơn nữa em không uống thuốc của anh ấy, em là không chờ được nữa, muốn anh bày tỏ lòng mình thôi.”

mắt Tần Trì lóe lên sáng khác thường.

“Em biết rồi?”

Tôi dùng đầu ngón tay vẽ lên khuôn mặt anh, hứng thú nói: “Em lén nhìn trộm, anh nghe lén, em nhìn trộm, anh giam cầm, chúng ta, kẻ u ám thật là trời sinh một cặp, anh nói có đúng không?”

Tôi dùng bắp chân cọ xát vào ống quần anh một cách mờ ám, một tay xoay tròn ngực anh.

“Tần Trì, em có được không?”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Trì như ngọn lửa thiêu đốt, đáy mắt cuộn trào tình dục trần trụi không che giấu.

Anh bóp cổ tôi rồi tới tấp.

Môi răng quấn quýt, vị tanh ngọt lan tỏa đầu lưỡi.

Tôi thoải mái rên rỉ, toàn thân không khỏi run rẩy.

Cả thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn tột độ.

Tần Trì khẽ cười, vùi đầu vào cổ tôi, ngậm vành tai tôi lẩm bẩm: “Bé nói dối, sớm biết em thích như vậy, anh đã không giả vờ rồi.”

“Câu đáng lẽ em mới là người nói.”

Tôi anh biết tôi là kẻ biến thái, không ngờ anh không đơn thuần.

Tần Trì bịt miệng tôi, xoa xoa eo tôi.

Không biết lúc nào, đuôi của tôi hưng phấn lén lút vểnh lên.

Tần Trì khàn hỏi: “Đây là đuôi của em sao?”

Tôi xấu hổ che mông, muốn thu đuôi lại.

Nhưng đuôi không nghe sự điều khiển của tôi mà vẫy vẫy, trái tim màu hồng liên tục bắn ra tia lửa.

Mỗi tế bào người tôi đều gào thét “Ăn anh ta, ăn anh ta”.

Tôi đỏ mặt che mắt Tần Trì, ngượng ngùng nói: “Anh đừng nhìn nữa.”

“Không cho nhìn, vậy cho sờ sao?”

Chưa đợi tôi chối, anh ấy đã bao bọc trái tim nhỏ đuôi tôi lòng bàn tay mà vuốt ve.

Tôi nằm lòng anh mềm nhũn như một vũng nước.

Hậu quả của việc mềm lòng chính là bị ăn sạch sẽ.

Đáng thương đuôi của tôi, không bị nhìn, bị sờ, còn bị nữa.

Điện thoại bàn không ngừng rung lên, liên tục là cuộc gọi của Tô Nhiêu và Sở Úy Thời.

“Cho em nghe điện thoại.”

“Không được.”

Tần Trì cắn vào gáy tôi, nói khàn khàn cổ họng phát ra.

Tôi vất vả lắm mới với được điện thoại, vừa nghe máy thì điện thoại đã rơi xuống đất.

Tôi cắn chặt môi dưới để không phát ra âm thanh khó coi.

thân tôi là ai chứ, Holmes* , vừa nghe là biết tôi không chuyện tốt rồi.

* Sherlock Holmes là một nhân vật thám tử tư hư cấu, do văn người Anh Arthur Conan Doyle sáng tạo .

“Tôi nói em, vừa vừa thôi, trai đẹp thì tốt thật đấy, nhưng đừng tham quá, cẩn thận no chết đấy.”

Câu không nói với tôi, nói với Tần Trì mới đúng.

Không chịu nổi nữa, chưa bao giờ no như vậy!

tôi, kẻ đói khát, đã sống cuộc sống ăn sung mặc sướng, bởi vì tôi đã tìm thuốc giải độc của riêng mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương