Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Bí Ẩn Từ Nhà Hàng Buffet

Tôi và cô bạn thân quán mới mở dưới lầu, định bụng sẽ ăn một bữa thật đời.

Kết quả là thực đơn lại xuất hiện mấy dòng chữ kỳ lạ:

1. Thực đơn không có thịt cừu, nếu có xin hãy bỏ qua nhà hàng này không phục bất kỳ nào liên quan thịt cừu.

2. Nhân viên phục làm việc vất vả, mong quý khách cư xử tử tế, nếu không hậu quả tự chịu.

3. Rau được ăn loại màu đỏ, thịt được ăn loại màu đỏ.

4. Nhà vệ sinh là nơi tuyệt an toàn.

5. Tuyệt không được bước vào khu .

6. Nhà hàng này không có loài vật tên là cừu.

7. Ăn hết đồ ăn trong đĩa mới được đi.

1

Dạo gần đây tôi và cô bạn thân cứ thèm ăn mãi, nghe nói dưới lầu mới mở một nhà hàng mới.

Đúng lúc cô ấy may mắn săn được một suất combo đôi giá 1 tệ, tụi tôi liền quyết định đi ăn thử.

Nhà hàng nằm ở một vị trí khá hẻo lánh, địa điểm không mấy thuận lợi.

Nhưng mà hai người mất có 1 tệ, bọn tôi chẳng nghĩ nhiều.

Nhân viên phục thân thiện, luôn nở nụ cười, quét mã thanh toán mã giảm giá xong thì đưa bọn tôi vào ngồi.

Không gian nhà hàng rộng, phong cách bài trí có gu, còn bật nhạc nhẹ nhàng .

ngồi xuống, mùi thịt thơm phức bay tới khiến hai đứa tôi nuốt nước bọt không ngừng.

“Hôm nay nhất định ăn đời!” – cô bạn tôi, Phương Phương, kéo váy ra nới mức tối đa, để dành cái bụng.

Trong nhà hàng khá đông khách, xem ra mọi người đều bị mức giá hời này hấp dẫn.

Tôi cầm thực đơn bàn lên xem sơ qua:

Trang đầu là các ăn, trang thứ hai là nội quy ăn .

【Chào mừng với nhà hàng chúng tôi, sau đây là nội quy ăn uống dành khách】

1. Nhà hàng áp dụng hình thức gọi bằng cách quét mã QR góc trái cùng.

2. Thực đơn không có thịt cừu, nếu có xin bỏ qua nhà hàng không phục nào liên quan thịt cừu.

3. Nhân viên phục làm việc cực kỳ vất vả, mong khách xử tốt, nếu không hậu quả tự chịu.

4. Rau và thịt được ăn loại màu đỏ.

5. Nhà vệ sinh là nơi tuyệt an toàn.

6. Tuyệt đừng chê ăn trước mặt đầu .

7. Không được vào khu , không được vào khu , không được vào khu .

8. Nhà hàng này không có cừu, không có cừu, không có cừu.

9. ăn sạch đồ ăn mới được đi, ăn sạch đồ ăn mới được đi, ăn sạch đồ ăn mới được đi.

Ba điều cuối cùng được viết tay, nét chữ nghiêng ngả thể người viết vội vã.

“Cái nội quy này có vấn đề gì ấy nhỉ? Thịt với rau được ăn loại màu đỏ thì còn gọi gì là ?” – tôi nói cười.

Tôi và Phương Phương còn chưa kịp bàn luận thêm thì bên cạnh có một bà đầu lớn tiếng.

Những người đầu ăn đều quay sang nhìn bà .

Tôi nhận ra đó không ánh tò mò kiểu “coi kịch” mà là… sợ hãi.

Tại sao họ lại sợ hãi khi nhìn bà vậy?

Phương Phương cảm có gì đó không ổn, khẽ thì thầm bên tai tôi: “ này kỳ lạ thật đấy.”

Nhân viên phục để ý kia, vẫn giữ nguyên nụ cười mặt, bước tới khuyên nhủ: “Thưa bà, xin đừng lớn tiếng tại đây.”

Nhưng bà không hề để tâm, còn mắng ngược lại nhân viên: “Mấy người mở nhà hàng kiểu gì thế? Tôi ăn được thịt trắng, mấy người tính buôn bán kiểu gì? Còn váy nhân viên phục thì ngắn mức phản cảm!”

Thật ra thì váy nhân viên dài qua đầu gối, bình thường.

Nhân viên vẫn mỉm cười, nhưng tôi đầu lạ – làm gì có ai có thể giữ nụ cười cứng đờ một cách hoàn hảo thế trong suốt thời gian dài?

Thậm chí, khóe miệng cô ta gần không hề thay đổi một chút nào.

Vẫn là câu nói đó, cô nhân viên cứ lặp đi lặp lại không ngừng, cười thì cười mà ánh lại khiến người khác sợ hãi.

Tròng đầy tia máu khiến bà bị dọa sợ, bà ta nuốt nước bọt, giọng yếu dần rồi viện cớ đi vào nhà vệ sinh.

“Tiểu Lưu, hay là mình đừng gọi ?” – Phương Phương bị ánh nhân viên dọa tái mặt, kéo nhẹ tay áo tôi.

Xem ra cô ấy thật sự không còn hứng ăn ở đây .

Tôi nơi này có gì đó bất thường, liền lắc đầu: “Đừng gọi , không ổn chút nào.”

Hai đứa nhanh chóng quyết định đi, quay trở lại lối ra lúc mới vào.

Nhưng đi được một đoạn, tôi bỗng cảm lạnh sống lưng.

“Tiểu Lưu… cửa vào hồi nãy… có biến mất rồi không?” – giọng Phương Phương đầu run run.

đường quay lại, cô ấy còn những người khác trong quán đang trợn trắng , điên cuồng nhét thức ăn vào miệng…

Rõ ràng ngồi tụi tôi cách cửa ra vào không xa, vậy mà đi mãi, đi mãi… vẫn chẳng cửa đâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương