Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Buông ra!” Tôi ném điện thoại cho cô quản lý.

Hà Mộ Mộ hất cằm về phía cô quản lý:

“Cô mà còn giúp nó thì trách! Nó là tiểu tam đấy, dính vào chẳng có kết cục tốt !”

Cô quản lý :

“Tôi nghe rồi, con bé đó là em gái cậu ấy, không phải tiểu tam ! Một đám người ỷ đông hiếp yếu, không xấu hổ à?

Bỏ tay ra ngay! Tôi bảo vệ rồi!”

Hà Mộ Mộ nổi điên, đẩy ngã cô quản lý:

“Bà già thối, còn dám báo tin à?!”

“A!” Tôi vội chạy lại nhưng bị đá mạnh vào bắp chân, ngã sấp .

“Ha! Định giúp nó sao?” Hà Mộ Mộ cười to, cầm gậy phang từng nhát lên người tôi.

Xương cốt đau buốt.

Cô ta tiếp tục nhấc gót giày cao gót, đá liên tiếp vào mặt và người tôi.

Một gã khác nâng ghế ném về phía tôi, tôi tránh kịp nhưng tay bị quệt rách dài một vệt máu.

Hà Mộ Mộ vừa quay livestream vừa cười độc ác:

“Xem đi, các bảo bối, tiểu tam bị tôi dạy dỗ thê thảm này này!”

Rồi lấy son viết to “Đồ tiện” lên mặt tôi.

xin đi, tao tha!”

Tôi nhếch môi, khạc ra:

“Hừ! Cậu xứng chắc?”

Cô ta dữ, “ ” tát thẳng vào mặt.

Màng nhĩ tôi ù đi, đầu ong ong.

Cô ta túm túi xách phang liên tiếp lên đầu:

“Chết đi! Chết đi!”

Máu từ trán tôi chảy , miệng đầy vị tanh. Tôi phun ra một ngụm máu, mắt mờ dần.

Lờ mờ, tôi nghe tiếng quen thuộc vang lên:

Nhan! Nhan! Dừng tay cho tôi!”

3

Hà Mộ Mộ giật mình, hoảng hốt dừng lại.

Giọng cô ta run lên:

… sao anh lại ở đây?”

Tôi yếu ớt :

“Anh…”

Anh tôi sững sờ nhìn tôi, bị cảnh trước mắt đóng đinh tại chỗ.

Hà Mộ Mộ vội vươn tay muốn ôm tay anh, giọng nũng nịu:

“Anh , nghe em giải thích… Em tưởng anh bị con hồ ly đó quyến rũ thôi mà…”

!”

Anh tôi hất mạnh tay cô ta:

“Cô bị điên à Hà Mộ Mộ? Là cô làm à? Cô đánh em gái tôi thành này?”

“A!” Hà Mộ Mộ lảo đảo ngã đất.

Anh tôi đi thẳng tới bên tôi, cẩn thận đỡ lấy, gương mặt tràn đầy áy náy:

Nhan, em có sao không? Gắng lên, anh đưa em đến bệnh viện!”

Tôi gượng khóe môi:

“Anh mà còn không đến, là không còn em gái nữa .”

bậy!” Anh ôm chặt tôi, bế lên: “Anh đưa em đi viện ngay!”

Hà Mộ Mộ vẫn không chịu dừng, hét lớn:

“Mau! Cản lại!”

Cô ta cắn môi, giọng tội nghiệp:

“Anh , em là bạn gái anh mà! Sao anh trước mặt em lại thiên vị con tiểu tam này?”

Anh tôi đặt tôi nhẹ nhàng, rồi đi thẳng đến túm cổ áo Hà Mộ Mộ, “” một cái tát vang dội:

“Tiểu tam? Cô ấy là em gái tôi! Em ruột của tôi!”

Hà Mộ Mộ sợ hãi ôm má:

“Anh sao lại hung dữ ! Anh còn đánh em à? Em là bạn gái anh đó, !”

Anh tôi tay vào tôi, gào lên dữ:

“Thứ vàng khè trên người em gái tôi là ? Nước tiểu à? Cô độc ác đến mức này sao! Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng đánh nó, mà cô dám hành hạ nó thê thảm này?”

Hà Mộ Mộ mím môi, nước mắt lưng tròng:

“Anh còn lừa em! Người trong livestream đều thấy rõ rành rành, con đàn bà đó chính là tiểu tam!”

Thật vô phương chữa, không nghe người khác .

Anh tôi lúc này nhận ra livestream của cô ta vẫn mở.

Tôi lờ mờ thấy dòng bình luận:

【Quá đáng thật, bênh vực tiểu tam ngay trước mặt mọi người! Tra nam với tiểu tam đều đáng chết!】

【Mau bóc info tên tra nam ra, tôi sẽ cùng giúp chị chủ dạy hắn!】

Anh tôi cũng nhìn thấy.

Anh đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, tung một cú đá hất văng điện thoại của cô ta.

Tiếng gầm sấm:

“Lừa cái con mẹ mày! Hà Mộ Mộ, mày điếc à, không nghe được tiếng người sao?”

!”

“A! Điện thoại của em!” Hà Mộ Mộ đau xót nhìn màn hình tối đen.

Anh tôi đá thêm một cú, quát sư tử nổi :

“Còn quan tâm cái điện thoại rách nát đó? Cô đánh em gái tôi, chúng ta kết thúc ở đây! Tôi cũng sẽ cắt tài trợ cho cô! Cô chờ nhận đơn kiện đi!”

Hà Mộ Mộ cuối cùng tin.

Cô ta trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy khó tin:

“Sao… sao có thể? Nhưng các người khác mà!”

“Một người theo , một người theo mẹ thì sao? Em gái tôi đã với cô rồi, là cô cố chấp không chịu xác minh, thậm chí cho tôi một cuộc cũng không! Vậy mà dám nguyên đám người đến đánh nó! Hà Mộ Mộ! Tôi tài trợ cho cô bao nhiêu năm, đây là cách cô báo đáp ân tình của tôi à?!”

Hà Mộ Mộ ngẩn ngơ, lắc đầu liên tục:

“Sao… sao lại thành ra này?”

Anh tôi bế tôi lên, định rời đi.

Hà Mộ Mộ bò đến ôm chặt chân anh tôi, khóc xin:

đi mà anh ! Là em hiểu lầm! Em chưa từng nghe anh có em gái! Là hiểu lầm thôi!”

Anh tôi không lời nào, đá văng cô ta ra rồi bước thang.

Hà Mộ Mộ vẫn không từ bỏ, vừa chạy theo vừa khóc to:

“Nếu không phải em gái anh cứ quấn lấy anh, còn bắt anh đi xem phim riêng với nó, thì em có hiểu lầm!”

Những sinh viên không nghe vậy, lập nhìn tôi với ánh mắt đầy ám muội, mờ ám thể tận mắt thấy chúng tôi làm ô nhục.

Nhưng sự thật là, hôm đó là sinh nhật tôi, hiếm hoi gặp anh một lần, nên nhân tiện đi xem phim.

Cả buổi thậm chí còn chẳng có cử thân mật nào.

“Pi-pô! Pi-pô!”

Tiếng còi cảnh sát quen thuộc vang lên.

4

Bảo vệ còn chưa kịp tới thì cảnh sát và xe cấp đã đến trước.

Xe cảnh sát vừa dừng, vài cảnh sát bước :

đây? Ai là người báo cảnh sát?”

Anh tôi trừng mắt nhìn Hà Mộ Mộ:

“Cô không chịu nhường đường? Vậy đành phải nhờ cảnh sát ‘mời’ cô đi rồi!”

Hà Mộ Mộ vẫn còn định chối, thậm chí bán đứng cả đồng :

“Không phải! Tôi không đánh người, là đánh!”

Đám người kia nhìn nhau, lập chửi ầm:

“Con mẹ nó! Là mày tao tới đánh tiểu tam mà! Giờ đổ cho tao hả?”

“Đúng đó! Chính nó sai tôi làm, tất cả là chủ ý của nó!”

Anh tôi mạnh Hà Mộ Mộ ném về phía cảnh sát:

“Tôi báo cảnh sát! Con đàn bà này cả đám người đến đánh em gái tôi, còn livestream bôi nhọ, vu khống nó là tiểu tam.

Ký túc xá có camera, quá trình đánh người cũng livestream đều có bằng chứng.”

Cảnh sát nhìn tôi đầy thương tích, lập quát:

nữa, tất cả theo chúng tôi về trụ sở điều tra!”

Hà Mộ Mộ vừa khóc vừa lăn lộn:

“Không! Tôi không cố ý!”

Một cảnh sát cô ta dậy, nhưng cô ta giãy ra, nhào tới ôm chân anh tôi, nức nở:

“Anh ! Anh đùa em thôi đúng không? Anh sẽ không kiện em đúng không? Còn anh tài trợ cho em nữa… Em không thể mất nó được!”

Anh tôi lạnh lùng hất tay cô ta ra:

“Biến xa ra! Ai giỡn với cô? Tốt nhất chuẩn bị tâm lý đi, những cô làm phải trả giá!”

Hà Mộ Mộ khóc đến mức gần ngất, liên tục lắc đầu:

“Không! Em xin anh!”

Không được đáp lại, cô ta lại quay sang xin tôi.

Tôi vừa được y tá đặt lên băng ca, đã bị cô ta túm chặt tay, ánh mắt khẩn thấy tinh:

“Em gái Nhan… giúp chị đi mà! Em cũng muốn anh trai mất bạn gái đúng không? Tất cả là do em đó, em không thấy áy náy sao?”

“Chị vì nóng ruột hiểu lầm thôi! Em là cô gái tốt mà đúng không? Tha cho chị được không?”

Bị cô ta đụng vào tôi đã ghê tởm, giờ lại muốn tôi tha thứ à? Nằm mơ!

Tôi yếu ớt bật ra một câu:

“Cô không xứng với anh tôi, cút!”

Y tá đẩy tay cô ta ra:

“Xin cản trở! Bệnh nhân cần cấp !”

Cảnh sát nhanh chóng còng tay Hà Mộ Mộ và áp giải đi.

Anh tôi theo sát tôi lên xe cấp . đã an toàn, tôi thả lỏng, rồi ngất đi.

“Bệnh nhân hôn mê! Mau đưa đến bệnh viện!”

Nhan! Nhan!”

Khi tỉnh dậy, bên giường không thấy anh tôi, thấy gương mặt lo lắng của mẹ.

“Nhan Nhan, con thấy sao rồi? Bác sĩ con bị chấn động não nhẹ, xương sườn cũng nứt, phải nhập viện nghỉ ngơi. Con dọa chết mẹ với rồi!”

Tôi nắm tay mẹ:

“Không sao mẹ, , lo.”

Mẹ nhìn tôi mà xót xa:

“Con bé đó, anh con chắc chắn sẽ cắt tài trợ, không , chúng ta phải kiện nó vào tù! Học bao nhiêu năm mà đạo đức vứt !”

Lúc này tôi để ý, phía sau mẹ còn có vài vệ sĩ áo đen.

Tôi bất lực:

“Sao còn cả bảo vệ vậy?”

Giọng nghiêm nghị:

“Phòng ngừa thôi! Nhỡ lại có đứa nào não hỏng mò tới!”

Nhà tôi làm kinh doanh, có chút tiền, nên thuê vệ sĩ cũng chẳng lạ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương