Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Đối phương như bị hù dọa, mất một lúc lâu mới trả lại.
“Cô chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
“Chuyện này đột ngột quá, tôi còn chưa chuẩn bị.”
“Vậy thôi, anh không đi, tôi tự đi.”
“Khoan đã!”
“Tôi đi.”
Mắc câu .
Tôi chào Tiết Trạch một tiếng.
Đang định đứng dậy, cửa phòng mở ra.
Khi đưa nhìn lên, tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo bà bầu đứng ở cửa.
Cô ta nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm ai đó.
Xem ra lại là một tên công tử không đàng hoàng nào làm con gái người ta to bụng .
Tôi còn tò mò không biết là tên khốn nào lại làm chuyện thất đức như vậy.
Kết quả, một giây sau người phụ nữ đó bước đến trước Tiết Trạch, khóc lóc ầm ĩ đòi anh ta phải chịu trách nhiệm.
Lại gần, tôi mới ra, xét về vóc dáng, cô ta đúng là mẫu người mà Tiết Trạch thích.
Mặc dù tôi không còn cảm giác nào với Tiết Trạch.
Nhưng cũng không thể không tức giận.
Dù , tôi cũng đang ngoại ngay lúc này.
Muốn cắm sừng cũng phải là tôi cắm cho anh ta.
Lúc đầu tôi cứ Tiết Trạch chỉ lên mạng buông ong bướm thôi, ai dè anh ta đã sắp làm bố người ta .
Bệnh sắp chết cũng phải bật dậy, hóa ra tên hề lại là chính tôi.
Trong giới này của chúng tôi, thể diện còn trọng mạng sống.
Không cho Tiết Trạch có cơ hội biện minh, tôi tát mạnh vào anh ta một bạt tai quay người bỏ đi.
Hoàn toàn quên mất việc phải gặp người bí ẩn trong nhà vệ sinh.
Trên đường về nhà, tôi càng càng tức giận, không kiềm chế được liền quay đầu xe chạy thẳng đến quán bar.
Thất , lại còn không kịp cắm sừng đã bị cắm ngược lại, không uống một ly thật là có lỗi với .
Tôi đến quán bar mà Tiết Trạch thường đến, bảo nhân viên pha chế đem hết ngon mà anh ta cất ở đây ra.
Mời mọi người trong quán uống.
Mãi tới khi uống cạn sạch chỗ Tiết Trạch để lại, tâm trạng tôi mới tốt được một .
Uống vài ly mạnh, đầu tôi bắt đầu choáng váng.
Liếc nhìn người ngồi bên cạnh.
Dung mạo thật giống Phương Thi Đường.
Anh ấy cũng đến uống à?
Không thể nào.
Tôi nhớ Tiết Trạch từng nói Phương Thi Đường không thích đến những nơi như thế này.
Mặc dù mỗi lần tôi đi Tiết Trạch đều có thể nhìn thấy anh ấy.
“Cô ổn chứ?”
Anh ấy nhìn tôi lo lắng hỏi.
Xem ra tôi thực sự đã uống quá nhiều, đã say đến mức thấy ảo giác.
Tôi lắc đầu thật mạnh.
Ai ngờ, vì mất thăng bằng, người tôi bắt đầu ngả về phía sau…
Tôi còn chưa kịp hét lên sợ hãi, đã rơi vào một vòng tay vững chãi.
Cái ôm này không kéo dài lâu.
Đối phương rất lịch sự đỡ tôi ngồi xuống ghế.
Bóng ngón tay lóe lên trước tôi.
Không hiểu .
Cảnh tượng này lại dần dần trùng khớp với bàn tay có khớp xương rõ ràng trong bức cơ bụng trong đầu tôi.
Tôi tôi thực sự điên .
Vì để làm tỉnh táo một , tôi gọi một ly nước đá.
Khi tôi đưa tay ra lấy, lại vô chạm vào cái điện bên cạnh làm nó sáng lên.
Đó không phải điện di động của tôi.
Nhưng màn hình khóa lại là của tôi.
Từ góc nhìn, rõ ràng là chụp lén…
5
Tôi tỉnh dậy ở trên giường.
Nhìn quanh một lượt, thấy đây là phòng của tôi.
Vậy là tôi đang nằm mơ ?
Nhưng tôi thực sự đã đến quán bar, còn uống rất nhiều .
Còn chuyện xảy ra sau khi uống say, tôi chẳng nhớ gì .
Khi cô giúp việc đến đưa canh giải cho tôi, tôi hỏi bà ấy tối hôm qua là ai đã đưa tôi về.
Bà ấy vui vẻ nói rằng người đó là một chàng rất cao ráo rất đẹp .
“Đẹp Tiết Trạch nhiều.”
Trước khi rời khỏi phòng, bà ấy còn bổ sung thêm một câu.
Nói thật, điều kiện của Tiết Trạch vốn cũng không tệ.
Nếu nói ai đẹp anh ta…
Trong đầu tôi hiện lên một gương lạnh lùng tuấn tú.
Nhưng anh ấy trông chẳng hề giống kiểu người sẽ thầm yêu người khác.
Người như anh ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái đuổi.
Càng đoán càng rối, tôi quyết định xem lại camera giám sát.
Sau khi cài đặt thời gian, một chiếc Bentley có biển số toàn là một số xuất hiện bên trong màn hình giám sát.
Khi tài xế mở cửa xe, tôi nhìn thấy mình đang nằm yên trong vòng tay của Phương Thi Đường.
Anh ấy đầu tiên lịch sự chào cô giúp việc, sau đó, giống như đang bế một đứa trẻ, cẩn thận bế tôi ra khỏi xe.
Khi đặt tôi xuống giường, anh ấy tự cho là vô kín đáo hôn lên trán tôi.
Trời ơi!
Tôi lập tức đóng máy tính lại, đỏ bừng, lấy điện di động ra mở tin nhắn.
Phương Thi Đường đã cho tôi một biểu tượng “Chào buổi sáng” cách đây một giờ.
Mặc dù tôi không thích chơi trò chơi trốn tìm nhưng nếu đùa giỡn với anh ấy một cũng không .
Câu đầu tiên tôi nhắn là: “Tôi đã nhìn thấu cuộc đời, quyết định đóng cửa trái tim.”
Anh ấy ngay lập tức hoảng hốt.
“Tuyệt đối không nên!”
“Hãy tin tưởng rằng trên đời này có yêu chân thật!”
“Vì một tên đàn ông tồi, không đáng đâu!”
Tôi đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “anh và Tiết Trạch là bạn tốt, tôi không muốn hưởng đến cảm của hai người.”
“Ai là bạn tốt của cậu ta chứ, nếu không phải cậu ta ngày nào cũng cố đến gần tôi, tôi đã chẳng thèm để ý đến cậu ta.”
“Tiết Trạch là một thằng lưu manh khốn kiếp, tôi sẽ cắt đứt hệ với cậu ta ngay bây giờ.”
Thật đúng là anh ấy không hề do dự một giây.
Tôi cảm thấy hài lòng, lại một biểu tượng ngoan ngoãn, cũng hỏi anh ấy có nhớ tôi không.
“Nhớ.”
“Thế chứng minh đi.”
Hình .
Tôi không phòng bị gì mà nhấn vào.
Một giây sau điện suýt nữa rơi xuống đất.
“Phương Thi Đường!”
“Anh! Anh còn biết xấu hổ không?”
6
Anh ấy cũng không phủ danh tính của mình mà chỉ thu hồi lại bức vừa .
“ nhầm, xin lỗi.”
Sau câu này, anh ấy còn đính kèm một bức hình chú chó với đôi mở to ngơ ngác.
“Có quỷ mới tin anh!” Sau khi tin nhắn đi, tôi không quên nhắn lại cho anh ấy một cái lườm.
Phương Thi Đường lại rất không có nhìn, cho tôi một trái tim lớn.
Tôi bị cú tấn công trực diện của anh ấy làm cho bối rối, không khỏi hỏi một câu mà tò mò nhất: “Này, anh thích tôi từ khi nào vậy?”
Anh ấy trả rất nhanh: “Từ lần đầu gặp em.”
Tôi đương nhiên không tin: “Làm có thể, tôi nhớ suốt buổi anh đều lạnh như .”
Ngoại hình Phương Thi Đường như thế, thật khó để người khác không chú ý.
Lúc đó tôi đã chú ý đến anh ấy ngay lập tức.
Khi đó, tôi cảm thấy anh ấy rất hung dữ.
“Đã sống hai mươi năm, lần đầu tiên gặp người làm tim mình đập loạn, kết quả lại là bạn gái của người khác.”
“Có thể cười được mới lạ.”
Anh ấy trả như vậy.
Gò má tôi lại bắt đầu nóng lên không kiểm soát, ngón tay dừng lại trong khung trò chuyện, viết lại xoá.
Anh ây thấy tôi mãi không trả , tôi lại rụt rè, liền bắt đầu tự quảng bá .
“Từ nhỏ anh đã rất tích cực, lúc đi mẫu giáo là người nhiều hoa đỏ nhất trong lớp.”
“Trong suốt chín năm học phổ thông, anh đã nhiều lần được bình chọn là học sinh ba tốt cấp phố.”
“Bởi vì tích học tập xuất sắc, anh đã được nhiều trường đại học danh tiếng tranh giành, trong bốn năm đại học anh được học bổng toàn phần.”
“Thêm vào đó, anh rất yêu thể thao, hình khỏe mạnh lại không có bất cứ thói quen xấu nào.”
“Anh còn đặc biệt biết cách tâm người khác.”
“Tuy nhiên, điều này hiện tại chưa có bằng chứng thực tế.”
“Vậy nên, em có sẵn lòng cho anh một cơ hội để biến ý thức chủ của anh sự thật khách không?”
Câu cuối đi kèm một biểu tượng khuôn cún con ngây thơ, trông rất đáng yêu.
Nhưng tôi cũng không dễ bị lung lay.
Nói hay ai chẳng làm được nhưng có những chuyện nói gì dễ làm mới khó.
Khi Tiết Trạch đuổi tôi, miệng lúc nào cũng ngọt như mật.
Kết quả , là bi kịch.
Tôi mình cũng nên nhớ kỹ bài học này.
Khi tôi đang tự thuyết phục , điện đột nhiên vang lên âm thanh thông báo máy móc: “Alipay đã 5.201.314 tệ.”
…
Một cách khoe của mới.
Khoan đã!
Nói đến khoe của, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện bộ vòng tay chưa nói rõ ràng với anh ấy.
“Anh chuyển cho tôi làm gì, vòng tay tôi còn phải trả lại cho anh đấy.”
Anh ấy ngừng lại một lát, lặp lại câu nói trước đó: “Anh không cần , chỉ cần em thôi.”
…
Nhân lúc tôi bị nghẹn , anh ấy lại nói: “Khi ở bên nhau, của anh đều do em quản.”
Sự chân luôn là tuyệt chiêu.
Từ chối một chàng đẹp cứ đuổi đưa , thử thách này quả thật quá khó khăn.
Trải qua mười giây đấu tranh, tôi quyết định làm con tim: “Vậy anh cứ đuổi đi nhưng tôi không đảm bảo anh sẽ đuổi công đâu.”
“Không công không buông tay!”
Câu này đi kèm biểu tượng chó nhỏ buộc khăn đỏ.
Tôi nhìn chú chó ngốc nghếch trên màn hình, không nhịn được mà bật cười.