Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Một tháng sau khi năm học bắt đầu, tôi nhắn tin hỏi con trai – đứa đang học đại học xa nhà:

“Con ơi, tiền sinh hoạt đủ không?”

Nó trả lời ngay:

“Đủ lắm mẹ ơi. Trong nhóm gia đình ngày nào cũng phát lì xì, con còn dư tiền tiêu vặt ấy.”

Tôi khựng người.

Mở nhóm “Gia đình” của mình ra xem – tin nhắn cuối cùng vẫn dừng ở thông báo trúng tuyển đại học của nó từ… nửa năm trước.

“Nhóm nào vậy con?” – tôi hỏi lại.

Một lát sau, nó gửi cho tôi ảnh chụp màn hình – tên nhóm là “Gia đình họ Giang thân thiết yêu thương”.

Danh sách thành viên: 23 người.

Có mẹ chồng, chị chồng, em chồng, thậm chí mấy bà con họ tám đời xa lắc – chỉ thiếu mỗi tôi.

Thì ra, cái “gia đình” ấy… không chứa nổi người mang họ khác.

Căn nhà này tôi mua trước khi cưới, thẻ lương tôi giữ.

Vậy mà bọn họ dám lập cả nhóm riêng, loại tôi ra khỏi “họ nhà chồng”.

Ngay giây phút đó, tôi xóa sạch WeChat của toàn bộ họ Giang.

Nhìn danh bạ trống trơn, cơn giận trong n.g.ự.c mới dịu đi được một chút.

Rồi điện thoại rung – mẹ chồng gọi tới.

Vừa bắt máy, giọng bà ta đã rít chói tai:

“Tiểu Tĩnh à, link ghế massage mẹ gửi con vẫn chưa thanh toán à? Livestream nói chỉ còn ba cái cuối, sắp quay lại giá gốc rồi đó!”

Tôi bật cười. Rõ ràng có hai đứa con ruột, có lương hưu đầy đủ, thế mà cứ nhè con dâu ra hút máu.

Nếu là trước đây, tôi sẽ c.ắ.n răng nhịn cho yên cửa ấm nhà.

Nhưng vừa nghĩ đến cái nhóm “họ Giang yêu thương” kia, cơn tức lại bốc lên như lửa.

Tôi đáp, giọng lạnh ngắt:

“Mẹ à, ghế massage đúng là giúp giảm đau thật, nhưng không chữa nổi cái bệnh thích chiếm tiện nghi đâu. Muốn thoải mái thì bảo mấy đứa con ruột hùn tiền mua cho, chứ con dâu này cạn kiệt lòng hiếu rồi.”

Đầu dây bên kia im phăng phắc, rõ là bị sặc.

Một lúc sau, bà ta rít lên the thé:

“Hứa Tĩnh! Con nói cái kiểu gì thế hả? Lấy chồng nhà họ Giang bao nhiêu năm mà chẳng có chút hiếu tâm nào à?”

“Mà tiền trong tay con chẳng phải cũng là tiền con trai ta sao?!”

Tôi thở dài chán ngán, chẳng buồn đôi co, thẳng tay chặn số.

Tôi và Giang Xuyên kết hôn hai mươi năm, cùng nhau từ hai bàn tay trắng dựng nghiệp giữa thành phố lớn.

Tôi từng tưởng chúng tôi là bạn đồng hành, là người cùng gánh vác.

Nhưng hóa ra – trong mắt anh ta và cả họ nhà anh, tôi chỉ là người ngoài tiện lợi để lợi dụng.

Ổ khóa cửa xoay kêu lách cách.

Giang Xuyên bước vào, ném cặp công văn lên tủ giày cái rầm.

Anh ta đi thẳng đến, cố tỏ vẻ bình tĩnh:

“Mẹ gọi cho anh, khóc sướt mướt bảo bị em mắng vô cớ. Em lại làm gì mẹ anh thế?”

À, hóa ra anh ta về sớm là để “thay mẹ hỏi tội”.

Thấy tôi chỉ cúi đầu uống trà, anh ta thở dài, giọng mang vẻ dỗ dành:

“Không phải anh đã nói rồi sao? Việc công việc tư tách bạch. Đừng để chuyện nhỏ làm ảnh hưởng không khí gia đình.”

Tôi đẩy phắt cánh tay anh ta ra, nhìn thẳng vào mắt:

“Gia đình nào cơ?”

Giang Xuyên nhíu mày, chưa hiểu.

Tôi nhướng mày, gằn từng chữ:

“Là mấy người trong nhóm ‘Gia đình họ Giang thân thiết yêu thương’ ấy à?”

Anh ta khựng lại.

“Chỉ là nhóm do người quê anh tạo thôi, nói chuyện, phát lì xì linh tinh mà. Em đâu hiểu tiếng địa phương, có vào cũng ngại.”

Tôi bật cười khẩy:

“Không hiểu tiếng quê thì vẫn đọc được bao lì xì mà, nhỉ? Con trai bảo ngày nào nhóm đó cũng phát lì xì, to lắm cơ.”

Sắc mặt Giang Xuyên lập tức đơ như tượng.

Chắc anh ta không ngờ bí mật nhỏ xíu ấy bị chính con ruột lật tẩy.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy hai mươi năm hôn nhân hóa thành một trò hề rẻ tiền.

“Giang Xuyên, tôi mệt rồi.”

Anh ta bật cười nhạt:

“Mệt gì? Mỗi ngày em chỉ đi làm rồi về nhà, có cơm ăn, có người dọn, chỗ nào mệt?”

Tôi ngẩng lên, giọng lạnh như d.a.o cắt:

“Cơm là mẹ tôi nấu, dọn là giúp việc theo giờ, chi tiêu lớn nhỏ trong nhà là tôi trả. Lương anh mỗi tháng một vạn, tám ngàn đưa cho mẹ và hai chị gái. Anh nói xem, tôi có gì để mệt?”

Mặt anh ta sầm lại, nụ cười tắt ngúm.

Đàn ông ăn bám sợ nhất là bị nhắc lại sự thật — đau hơn cả tát.

Giang Xuyên nghiến răng:

“Hứa Tĩnh, phụ nữ dù kiếm được nhiều tiền đến đâu, c.h.ế.t rồi cũng phải mang họ chồng mới được vào từ đường nhà họ Giang!”

Bốn chữ “từ đường họ Giang” như bốn tảng đá đập thẳng vào tôn nghiêm cuối cùng của tôi.

RẦM!

Tôi ném thẳng chiếc tách trà trong tay xuống nền, choang! — mảnh sứ vỡ tung tóe như cơn giận vừa được giải phóng.

Giang Xuyên theo phản xạ lùi một bước, cúi nhìn chiếc áo sơ mi trắng bị vấy trà loang lổ.

Hẳn anh ta không ngờ người đàn bà mà anh từng cho là “ôn nhu, biết điều” lại có ngày đập thẳng đồ trước mặt mình.

Vài giây im lặng căng như dây đàn.

Giọng anh ta lộ rõ vẻ nhượng bộ, mềm nhũn như kẻ sợ mất điểm:

“Chẳng phải chỉ là cái nhóm thôi sao? Anh thêm em vào là được mà.”

Tôi bật cười khẩy. Cứ như nghe chuyện tiếu lâm trong tang lễ.

“Tôi?” – tôi nhướng mày – “Anh muốn tôi vào nhóm á?”

“Đúng vậy,” Giang Xuyên gật đầu chắc nịch. “Nhưng… mẹ anh nói chuyện em mắng bà ấy khiến mọi người khó chịu. Vào nhóm thì nên biết điều, xin lỗi bà một câu cho qua chuyện.”

Tôi nhìn gương mặt đầy tự tin của anh ta, trong lòng chợt lạnh buốt như có ai đổ đá vụn vào tim.

Người đàn ông này, hai mươi năm trước từng quỳ trước mặt bao người, thề sẽ yêu tôi, bảo vệ tôi cả đời.

Còn giờ đây, anh ta chỉ biết “mẹ tôi”, “mẹ tôi”, như thể tôi là kẻ ăn nhờ ở đậu.

Có lẽ là thời gian thay đổi anh ta, hoặc cũng có thể là tôi ngày xưa mù quáng, chưa từng thấy rõ bản chất của anh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương