Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ông thành tâm quỳ lạy, thề trước bài vị tổ tông, cho dù không có nhi nối dõi hương hỏa, ông cũng tuyệt đối không lấy kế thê, đời này không phụ nương.

Ông cũng nói được làm được, ông không lấy kế thê, chỉ nạp thiếp.

Ngày Từ vào cửa, ta lén đi xem náo nhiệt, bà ấy không đội khăn voan, chỉ cài một bông hoa đỏ bên thái dương.

Bà ấy không cười, khuôn mặt nhỏ bằng tay vẫn còn nét ngây thơ, mím chặt bướng bỉnh kháng cự sự đụng chạm của phụ thân.

Ta hoặc nương: “Sao họ không bái thiên địa?”

“Nạp thiếp thì không cần bái đường.” Nương thu hồi tầm mắt từ chỗ náo nhiệt, cụp mắt dài: “Cái tuổi quần áo còn mặc chưa vừa người, vẫn còn là đứa trẻ con mà.”

Ta đó không hiểu được nỗi sầu lo trong mắt nương, ta chỉ nhớ bà đặc biệt quan tâm Từ , thậm chí Từ lần đầu có nguyệt tín cũng là bà giặt khố giúp.

Sau này, sức khỏe nương ngày càng sa sút, cả ngày nằm trên giường, hễ gặp gió là ho suyễn không ngừng.

Ta đi tìm phụ thân mấy lần, mong ông đến thăm nương, nhưng ông đều lấy cớ công vụ rộn không dứt ra được để đuổi ta đi.

Ngày nương qua đời cũng là lúc Từ sinh nở.

Đêm ấy, đèn đuốc trong phủ họ sáng đến tận bình minh.

Trời sáng, phủ họ treo lên hai dải lụa trắng, một dải của nương, một dải của Từ .

Họ đều chết vì sinh nở, kẻ trước người sau.

Đám bà già trong phủ quen thói đưa chuyện, họ tụm năm tụm ba, khoa trương diễn tả lại cảnh tượng lúc Từ chết.

“Ôi chao ôi, mắt trợn ngược lên, còn gọi mẫu thân nữa cơ.”

“Chứ còn gì nữa, rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé gái mới mười lăm tuổi, lão gia thật là tạo nghiệp, tay chân khẳng khiu thế kia mà sinh được con mới là lạ.”

nói mười lăm thì không sinh được? Các bà không biết, ta vào phủ sớm ta biết, phu nhân là sinh đại tiểu năm mười lăm tuổi đấy.”

14

Hạt sen bóc xong, mắt ta cũng sưng húp.

Thượng Quan Thập Nhị ra tìm ta, nhìn thấy là bộ dạng thê thảm này của ta.

Hắn là người dịu dàng, cũng là người biết chừng mực.

Hắn không ta vì sao khóc, chỉ từ sau lưng biến ra một cây hình con thỏ.

“Chàng lúc nào vậy?”

Ta hít hít mũi, khàn hắn.

Hắn cười nhét cây vào tay ta, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.

“Lúc ở cầu Vạn Lý hạt sen cho nàng, thấy cây này nghĩ nàng sẽ thích nên thuận đường luôn.”

Ta “ừ” một tiếng, cúi thấp đầu liếm một cái.

rất ngọt, nhưng ta lại muốn khóc rồi.

Thượng Quan Thập Nhị tốt với ta như vậy, ta lại không dám sinh cho hắn một đứa con.

mắt lã chã rơi xuống, ta muốn che mặt không cho hắn thấy, nhưng lại tiếc cây không nỡ buông tay.

“Sao ăn ngon mà cũng khóc thế này.” Thượng Quan Thập Nhị mò trong tay áo ra chiếc khăn tay, luống cuống lau mắt cho ta.

“Đều tại chàng, làm gì.”

Ta thút thít không ngừng, run lên từng chập nấc cụt.

“Lại thành lỗi của ta rồi.” Hắn vừa bất lực vừa buồn cười nhìn ta, “Vậy sau này ta không nữa nhé?”

Ta lắc đầu, bỏ cả cây vào miệng, nhai rau ráu.

Hắn dài: “ cũng không được, không cũng không xong, làm thế nào mới khiến Thiên Kiều tiểu vui vẻ đây?”

Ta ngước mắt nhìn khuôn mặt hắn, răng một cái, vòng tay ôm lấy eo hắn, dụi đầu thật mạnh vào ngực hắn.

“Thế này, thế này là vui rồi.”

Thân hình Thượng Quan Thập Nhị chao đảo, chần chừ hồi lâu mới nâng cánh tay lên ôm lấy ta.

Gió đêm lay động chuông đồng nơi góc mái, phát ra vài tiếng leng keng vụn vỡ.

Ta áp vào ngực Thượng Quan Thập Nhị, bên tai là nhịp tim đập mạnh mẽ, vang hơn tiếng chuông đồng vạn lần.

“Lời ban ngày của nương nàng đừng để trong lòng, vạn sự có ta, ta sẽ bảo vệ nàng.”

nói ôn nhu của hắn len lỏi vào tai ta, ta rầu rĩ ừ một tiếng, lại rúc sâu vào lòng hắn.

“Nương tính tình thẳng thắn, muốn có cháu bồng cũng là thường tình, chỉ là bản thân ta sợ hãi thôi.”

“Sợ cái gì?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Sợ giống nương ta sinh ta xong mắc bệnh căn, sớm qua đời, cũng sợ giống Từ , thai chết lưu, một xác hai mạng.”

Ánh mắt Thượng Quan Thập Nhị chấn động, tay nắm ta cũng siết chặt.

Ta nín , căng thẳng nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt hắn.

ngờ giây tiếp theo, hắn lại thản nhiên cười.

“Đã sợ thì không sinh nữa là được.”

Ta há miệng, thời không biết nên nói gì, vừa rồi trong đầu lướt qua vô số khả năng, lại không ngờ đến đáp án này.

Hắn nhẹ nhàng vén tóc mai rối bên tai ta ra sau, nâng khuôn mặt ta đăm chiêu suy nghĩ.

“Nhưng mà Kiều Kiều, chúng ta còn chưa viên phòng, nàng lo lắng chuyện này có phải sớm không?”

15

Ta nào biết sinh con còn phải viên phòng.

Càng không hiểu tại sao gọi là viên phòng (phòng tròn) mà không gọi là phương phòng (phòng vuông).

Ta cái gì cũng không hiểu, nhưng Thượng Quan Thập Nhị lại rất hiểu.

Hắn hôn má rồi lại hôn ta, hệt như yêu tinh hút tinh khí trong thoại bản, hút đến mức ta toàn thân mềm nhũn, mặc kệ hắn đưa ta lên đầu sóng ngọn gió.

Hôm sau ta tỉnh dậy, trên người chỉ còn vắt vẻo cái yếm nhăn nhúm, không thấy tên yêu tinh đêm qua đâu.

Ta mặc quần áo, xuống giường, nghe thấy nhà có người ngâm nga hát.

Người nọ nghe tiếng bước chân, quay đầu lại.

Thấy ta bám khung cửa, cười cười đi tới xoa đầu ta.

“Sao không ngủ thêm chút nữa? Không mệt à?”

“Đáng ghét!” Ta đỏ mặt, gạt tay hắn ra, xoay người đi.

Hắn giữ chặt ta, xoay người ta lại, ép ta đối mặt với hắn.

Ta vùng không ra, bèn hung dữ trừng hắn.

Hắn cúi xuống chỉnh lại cổ áo cho ta: “Sao lại giận rồi? Vi phu là quan tâm nàng mà.”

“Mới không cần chàng quan tâm…”

“Không cần?” Hắn ngẩng đầu, nheo mắt lại, giây tiếp theo bế ngang ta lên, “Vậy ta cứ muốn đấy.”

rộn một hồi là đến tận giữa trưa.

Ta gối đầu lên Thượng Quan Thập Nhị, không nhịn được hắn: “Hôm nay chàng không phải đến Đại lý tự trực sao?”

Thượng Quan Thập Nhị lười biếng dựa vào đầu giường, ngón tay mân mê đuôi tóc ta xoay tròn.

“Không đi nữa, trong nhà có việc.”

“Trong nhà có việc? Sao ta không biết?” Ta hoặc.

“Nàng không biết?” Hắn giả bộ ngạc nhiên.

Ta gật đầu: “Thật không biết.”

Hắn nhếch đuôi mắt, kéo tay ta để đầu ngón tay rơi vào vết răng trước ngực hắn: “Trong nhà có người bị thương, nàng cũng không biết?”

Ta biết cái khỉ mốc.

Trước kia tưởng Thượng Quan Thập Nhị là quân thanh cao như ngọc, giờ xem ra bốn chữ lưu manh vô lại hợp với hắn hơn.

16

Thượng Quan vô lại vẫn đi đến Đại lý tự.

Lúc đi, hắn dặn dò nha hoàn không được làm ồn ta.

Đào hầu hạ trong phòng to gan nguyên do, hắn lại thẳng thắn, không chút kiêng dè nói ta thân khó ở không xuống được giường.

Lời này không biết thế nào lại truyền đến tai Lữ Phượng Vân.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Bà ngẫm nghĩ, nhớ lại chuyện không vui trên hôm qua, lại tự vơ nguyên nhân ta không xuống được giường vào đầu mình.

Thế là, bà ôm một hộp trang sức vội vàng gõ cửa phòng ta.

Ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, trơ mắt nhìn bà lôi hết đồ trong hộp của mình ra lấp đầy hộp trang điểm của ta.

“Nương, nương làm gì vậy?”

Lữ Phượng Vân cười gượng, ánh mắt nhìn ta dường như mang theo chút áy náy.

“Kiều Kiều, hôm qua nương giục con sinh con, là nương không tốt.”

Ta ngẩn người, không biết sao bà lại nhắc đến chuyện này, thời nghẹn lời.

Bà mím , nói tiếp: “Thập Nhị bảo ta dọa con, nương không ngờ gan con lại nhỏ đến thế. Nha hoàn bảo con bệnh đến mức không xuống được giường, nương hối hận chết mất.”

“Không phải đâu nương, con không phải vì chuyện đó mới…”

Lữ Phượng Vân xua tay, không để ta nói tiếp, nhắm mắt hít sâu một , mở mắt ra vẻ mặt kiên định, nói ra câu y hệt nhi Thượng Quan vô lại của bà.

“Kiều Kiều, nếu con sợ, vậy thì không sinh nữa.”

“Nương…” Ta kinh ngạc nhìn bà, ngờ mình vừa nghe nhầm.

Lữ Phượng Vân kéo tay ta xoa xoa, chua xót nói: “Con đừng trách nương, ta cũng phải đi nghe ngóng mới biết nữ quyến phủ các con sinh nở gian nan, đau khổ thế nào, con sống trong hoàn cảnh ấy, sợ hãi cũng là chuyện thường tình.”

“Nương cũng là nữ nhân, lấy lòng ta so lòng người, nương đau lòng cho con. Con yên tâm, đã là con dâu nương đích thân chọn, nương sẽ bảo vệ con. Thập Nhị nếu vì con không sinh nở mà nảy sinh ý định nạp thiếp, nương sẽ đánh gãy chân nó.”

Ta mau mắt, nghe bà nói vậy mắt lại đỏ hoe.

dài, tháo chiếc vòng trên tay đeo cho ta: “Đeo vào rồi là không được khóc nữa đâu đấy, không thì Thập Nhị về nhìn thấy lại đòi đưa con ra Đại lý tự ở.”

17

Đại lý tự chắc chắn là không đến ở, thiện phòng ở đó thức ăn thực sự quá tệ.

Cả ngày toàn canh bí đao tôm tép, người biết thì bảo là Đại lý tự, người không biết lại tưởng là chùa Thanh Lương.

Ta xót Thượng Quan Thập Nhị cả ngày làm hòa thượng ở nha môn, bèn ngày ngày xách hộp đi đưa cho hắn.

Hôm nay ta vừa vào Đại lý tự, liền nghe thấy sau lưng có người gọi.

Ta quay đầu lại thấy chủ bạ Lục Bình chạy lon ton đuổi theo, nhìn thấy hộp trên tay ta, mắt sáng rực như mèo thấy mỡ.

“Kiều Kiều tỷ, tỷ lại mang món gì ngon thế?”

Ta không nhịn được cười, lấy từ trong hộp ra một đĩa bánh đường đưa cho hắn.

“Cái này cho đệ, cầm lấy ăn đi.”

Hắn thụ sủng nhược kinh, cúi người vái chào ta: “Kiều Kiều tỷ, tỷ tốt thật đấy, sau này đệ định báo đáp tỷ.”

Một đĩa bánh đường thì nói gì đến báo đáp, ta nhìn bóng lưng ngấu nghiến ăn của hắn, không khỏi che miệng cười.

Ở cái Đại lý tự này là làm khó hắn rồi.

Lục Bình là con út của lão chủ bạ Lục Toàn An, hắn tuy cao lớn nhưng tuổi tác còn nhỏ hơn ta vài tháng, vì Lục Toàn An bất ngờ bị thương nên hắn mới bị xách đến thay thế tạm thời.

Chỉ là ở đây không ngon thì chớ, lại còn ít, đối với Lục Bình tuổi ăn tuổi lớn quả thực khổ không tả.

Ta suốt ngày ra vào Đại lý tự, đi lại nhiều thành quen với hắn, hắn bèn thường xuyên đến chỗ ta kiếm chác chút đồ ăn.

Đỉnh đầu bỗng nhiên bị một bóng đen bao phủ, ta hoặc ngước mắt nhìn, lại thấy Thượng Quan Thập Nhị mặt mày sa sầm đứng sau lưng.

Ta vừa định gọi phu quân, hắn lại nghiến răng nghiến lợi gọi cả tên cúng của ta.

Thiên Kiều.”

Đây là điệu tức giận, ta biết.

Nhưng ta không biết hắn giận vì chuyện gì.

Ta kéo kéo tay áo hắn, thăm dò: “Phu quân, đói rồi à?”

Hắn không đáp, ngược lại cầm lấy hộp lục lọi.

Ta thấy hành động này của hắn, thầm nghĩ quả nhiên đoán rồi.

Người ta đói tâm tình là dễ cáu bẳn.

“Phu quân, đói cũng phải vào trong nhà ăn, giữa thanh thiên bạch nhật thế này không văn nhã chút nào.”

Ta chu đáo đề nghị, mặt hắn lại đen như đáy nồi, chỉ vào chỗ trống ở tầng hai hộp chất vấn ta: “Sao chỗ này lại thiếu một món?”

“Cho người ta rồi mà.” Ta kỳ quái nhìn hắn một cái, “Chàng tra án đến tẩu hỏa nhập ma rồi à, sao lại tra cả ta thế?”

Hắn nhắm mắt lại, dường như rất bực bội, vòng qua ta đi thẳng vào trong.

Ta bước nhỏ đuổi theo hắn: “Thế này là làm sao, ta có lòng tốt đưa đồ ăn cho chàng, chàng lại trưng cái mặt lạnh ra với ta?”

Hắn đột ngột dừng lại, ta không kịp phản ứng đâm sầm vào lưng hắn.

Ta ôm cái mũi cay xè, trừng hắn: “Chàng đi đứng cho đàng hoàng chứ, mũi ta lệch cả rồi đây này.”

Hắn không nói, chỉ nâng cánh tay dùng ống tay áo rộng che khuất nửa người ta.

Giây tiếp theo, nghe thấy hắn lạnh lùng người.

“Bánh đường ngươi ăn ở đâu ra?”

“Bẩm Thượng Quan đại nhân, là Kiều Kiều tỷ cho tiểu nhân.”

“Kiều Kiều tỷ?”

Ta chọc chọc lưng Thượng Quan Thập Nhị: “ là ta.”

Hắn liếc xéo ta một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Lục Bình, điệu âm u lạnh lẽo.

“Ngươi gọi ta là Thượng Quan đại nhân lại gọi phu nhân ta là Kiều Kiều tỷ, Lục Toàn An chưa dạy ngươi quy củ sao?”

Lục Bình ngón tay, vẻ mặt hoặc: “Vậy phải gọi là Kiều đại nhân ạ?”

Thượng Quan nhắm mắt, hít sâu một , tùy tiện chỉ một hướng: “Biến, lập tức biến khỏi mắt ta.”

Lục Bình “dạ” một tiếng, quy quy củ củ hành lễ: “Thượng Quan đại nhân, Kiều đại nhân, tiểu nhân cáo lui.”

Đợi Lục Bình đi xa hẳn, ta cuối cùng cũng bám lấy Thượng Quan Thập Nhị cười ra mắt.

“Lục Bình sao mà ngốc thế nhỉ?”

Thượng Quan Thập Nhị nhíu mày: “Nàng thích kiểu ngốc nghếch à?”

Ta hoặc nhìn hắn: “Nói cái gì thế hả?”

Hắn cười như không cười: “Sau này nàng đừng đến Đại lý tự nữa.”

18

Ta quả thực không rảnh đến Đại lý tự nữa, vì ta ở nhà lật sách y.

Thượng Quan Thập Nhị bệnh rồi, lại còn là cái chứng bệnh khó nói kia (liệt dương).

Hắn cả ngày âm dương quái khí, nổi nóng vô cớ, còn không chịu ngủ chung giường với ta.

Triệu chứng này thực sự quá điển hình.

Nghiêm trọng là, hiện giờ hắn thấy ta mặc cái yếm uyên ương hồ điệp mà hắn thích cũng mặt không đổi sắc.

Với nguyên tắc làm một hiền thê, ta rộn cả ngày, cuối cùng đến trời tối cũng bưng được một bát thuốc bổ đến phòng hắn.

Đêm nay ánh trăng mờ mịt, bị mây che phủ, cách một lớp cửa sổ, ánh nến càng trở nên sáng rõ.

Hắn thấy ta đến, chỉ liếc nhìn nhàn nhạt.

“Sao còn chưa ngủ, ngày mai không phải đi cùng nương đến chùa dâng hương sao?”

“Không vội, chàng uống cái này đi.” Ta chỉ vào bát thuốc bổ trên , “Tốt cho chàng đấy.”

Hắn nhíu mày: “Là thuốc?”

“Là thuốc.” Để bảo toàn tôn nghiêm nam nhân của hắn, ta thuận miệng bịa, “Chỉ là thuốc kiện tỳ bổ não thôi, chàng cả ngày công vụ rộn, uống cái này là tốt .”

Hắn day day ấn đường, đăm chiêu nhìn chằm chằm ta.

“Nàng là quan tâm ta?”

Ta gật đầu: “Đương nhiên rồi, ta không quan tâm chàng thì quan tâm .”

Khóe hắn khẽ nhếch, liếc nhìn bát nhỏ còn bốc nóng, cầm lên uống một cạn sạch.

Thấy hắn uống sảng khoái, ta vội vàng đưa khăn tay cho hắn lau miệng.

Nhân lúc hắn lau miệng, ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen áp đỉnh, gió lốc nổi lên, lát nữa e là sẽ có mưa to.

Eo bỗng nhiên bị người ta ôm lấy, Thượng Quan Thập Nhị từ phía sau áp sát tới, vùi đầu vào hõm cổ ta.

Nhột nhạt, ta không nhịn được đánh vào tay hắn: “ yên lành làm cái gì đấy?”

Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, tay không thành thật bắt đầu cởi đai lưng ta, lúc Đào qua tìm ta, từ xa nhìn thấy cảnh này bên cửa sổ, che mặt co giò chạy biến.

Ta vô cùng xấu hổ, giãy giụa muốn thoát khỏi gọng kìm, nhưng Thượng Quan Thập Nhị lại ngậm lấy vành tai ta.

Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, chân ta mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.

Thượng Quan Thập Nhị dùng chân đỡ lấy ta, trở tay đóng cửa sổ, che khuất một phòng cảnh xuân.

hắn nóng hổi, nụ hôn đầy tình ý, ta mơ màng vòng tay lên hắn, lý trí còn sót lại nhắc nhở: “Không được, đây là phòng.”

Hắn cười khẽ, bóp eo bế bổng ta lên đặt lên .

“Sợ cái gì, đại phu đã dám mang thuốc kích thích cho ta uống, thì phải nghĩ đến hậu quả này chứ.”

Ta tỉnh táo lại trong chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn hắn: “Sao chàng biết ta mang thuốc mạnh…”

Hắn vuốt ve mặt ta, mũi chạm mũi với ta: “Kiều Kiều quên vi phu nhậm chức ở Đại lý tự rồi sao?”

Ta ảo não trốn sang bên cạnh, hắn lại kìm chặt ta, giữ lấy ta, kéo về phía dưới thân hắn.

đại phu, phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân chứ.”

……

Ngoài nhà tiếng mưa ồn ã, trong phòng uyên ương ríu rít.

Góc , chiếc bát thuốc lặng lẽ đứng đó.

Ta mệt rã rời nằm liệt trong lòng Thượng Quan Thập Nhị, dùng chút sức lực cuối cùng thầm thề.

Lần sau, lần sau ta không bao giờ phối loại thuốc này nữa.

19

Mưa đầu thu chỉ cần một trận là cuốn trôi hết thảy dư âm mùa hạ.

Ta cùng Lữ Phượng Vân đi chùa Cực Lạc dâng hương xong trở về, đường lầy lội khiến xe ngựa lắc lư, ta rúc vào một góc xe gà gật buồn ngủ.

“Kiều Kiều, tối qua sấm to, có phải dọa con sợ không, nhìn con thiếu ngủ thế kia.”

“Nương, tối qua có sấm à?” Ta ngáp một cái, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên.

“Chứ sao, sấm to lắm, dọa phụ thân con ngã lăn xuống đất.”

Lữ Phượng Vân mày phi sắc vũ kể, ánh mắt vô tình rơi vào người ta, bỗng nhiên khựng lại.

“Sao vậy ạ?” Ta hoặc nhìn theo tầm mắt bà xuống người mình, vừa nhìn mặt đã đỏ bừng bừng.

Ta nhanh chóng kéo cổ áo, cố gắng che đi những vết đỏ ám muội.

“Thảo nào, nương bảo sao con trông như ngủ chưa đủ giấc.”

Lữ Phượng Vân thu hồi tầm mắt đầy thâm ý, dựa vào vách xe, không nhịn được phì cười thành tiếng.

Ta vừa thẹn vừa giận, dậm chân: “Nương!”

Lữ Phượng Vân dùng tay áo lau mắt nơi khóe mắt, hắng một cái.

“Xấu hổ cái gì, nương là người từng trải, cái gì mà không hiểu?”

“Hiểu cũng không được cười!”

Bà dang tay: “Không cười thì không cười, vậy ta nói chuyện được chưa.”

Ta chớp mắt khó hiểu: “Nương, nương muốn nói gì?”

Bà ghé sát vào tai ta, trêu chọc: “Nhi ta lợi hại không?”

“Nương!” Ta bịt tai lại, quay đầu ra phía cửa sổ, vén một góc rèm hít sâu.

“Con nha đầu chết tiệt này, rốt cuộc có lợi hại không?” Bà không buông tha ghé sát lại, vẻ mặt đầy hóng hớt, hoàn toàn không giống bà bà bà uy nghiêm nhà người ta.

Ta muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng không chịu nổi bà cứ bám riết lấy.

răng một cái, quay đầu báo cho bà một tin dữ động trời.

“Nhi nương tệ hại lắm, là con bốc thuốc cho hắn đấy, không thì hắn còn trốn ngủ ở phòng kia kìa.”

Lữ Phượng Vân lần này ỉu xìu, ngồi trở lại cũng vén rèm ngắm phong cảnh.

Suốt dọc đường im lặng về đến phủ Thượng Quan.

Lúc xuống xe ngựa, Lữ Phượng Vân e dè kéo tay ta lại.

“Kiều Kiều à, thuốc con bốc cho Thập Nhị, có bốc cho phụ thân con một ít được không?”

20

Thượng Quan Thập Nhị phụng mật chỉ xuất kinh, phải đi Tùy Châu điều tra một vụ án tham ô.

Ta nghe Lục Bình đi theo nói, vụ án này liên quan đến rất nhiều quan viên, thậm chí còn cấu kết với thổ phỉ, mạng lưới quan hệ chằng chịt phức tạp.

Nạn thổ phỉ ở Tùy Châu ta vẫn luôn nghe đồn, nay lại dính líu đến quan lại.

Thượng Quan Thập Nhị chuyến này lại đi bí mật, ngoài Lục Bình chỉ mang theo hai nha dịch.

Ta suy đi tính lại, cứ cảm thấy trong lòng bất an.

Thế là nhân lúc hắn ngủ, lén dậy hạ độc hắn.

Ta phối loại thuốc này chỉ khiến hắn suy nhược hôn mê, vừa không tổn hại căn cơ, lại có qua mặt y quan.

Chỉ cần hắn bệnh, Thánh thượng tự khắc sẽ phái người khác đi Tùy Châu.

Nhưng ta đã khinh địch, Thượng Quan Thập Nhị con hồ ly này bắt được ta tại trận.

Nói ra chuyện này cũng tại ta, lần đầu tiên hạ độc người khác, lại là phu quân thân thiết, ta thế mà căng thẳng hưng phấn đến mức run lẩy bẩy.

Cho nên Thượng Quan Thập Nhị giơ cái yếm dính đầy thuốc độc của ta lên, ta giãy giụa chưa được mấy cái đã khai sạch sành sanh.

Hắn nắm cái yếm đỏ, lạnh mặt nhìn ta.

“Nghĩ ra cách bôi thuốc lên yếm, Thiên Kiều, nàng cũng thật không tầm thường đấy.”

Ta đuối lý nhìn chằm chằm mũi chân mình, lí nhí biện bạch: “Bôi chỗ khác chưa chắc đã thành công mà, bảo lần nào chàng cũng dùng miệng .”

“Nàng còn thấy mình có lý lắm phải không?” Hắn giận quá hóa cười.

Mắt ta đỏ hoe, trừng hắn: “Sao ta lại không có lý? Tùy Châu nguy hiểm như thế, ta không muốn cho chàng đi, ta còn sai nữa sao?”

Hắn dài, đi tới xoa đầu ta.

“Kiều Kiều, hưởng lộc của vua, phải phân ưu cùng vua. Ta không chỉ là phu quân của nàng, còn là mệnh quan triều đình, đạo lý ở chức nào lo việc nấy, ta không nói nàng cũng hiểu.”

Ta xụ mặt dùng tay áo hắn lau mắt: “Chàng muốn đi thì đi đi, nhưng chàng phải đưa ta đi cùng.”

Hắn lắc đầu, điệu lạnh đi.

“Không được, mang theo nàng ta sẽ phân tâm.”

Ta vội vàng giơ bốn ngón tay lên thề: “Ta đảm bảo sẽ không làm chàng phân tâm, ta biết y thuật, xảy ra chuyện gì ta có giúp đỡ, hơn nữa ta còn có …”

“Kiều Kiều.” Hắn kéo ta vào lòng, cúi đầu dùng miệng chặn hết những lời phía sau của ta.

……

Màn giường buông xuống, ta trấn thủ ải cuối cùng, cho đến hắn đồng ý đưa ta cùng đi Tùy Châu, mới mãn nguyện thổi tắt nến.

Hôm sau, ta tỉnh dậy, bên cạnh đã chẳng thấy người đâu.

Sờ vào trong chăn, một mảng lạnh lẽo.

Ta tức giận ném cái gối đi.

Đồ lừa đảo.

Thượng Quan Thập Nhị tên đại lừa đảo này!

21

Mưa thu se lạnh đã chuyển thành lá rụng cuối thu.

Thượng Quan Thập Nhị đi một mạch, là ba tháng trời.

Ta ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày nhớ mong hắn.

Cách trở ngàn dặm, chỉ có từ.

Nhưng Thượng Quan Thập Nhị lại vô cùng keo kiệt bút mực, ngoại trừ không ngừng gửi đặc sản cho ta, một câu tình cảm cũng không có.

Lữ Phượng Vân an ủi ta: “Kiều Kiều, không có tin tức là tin tức tốt , con đừng lo lắng.”

Ta không lo, ta lo cái gì, ta chỉ muốn đợi hắn về hắn một miếng thật đau.

Nhưng đến hắn về thật, ta lại khóc to hơn bất cứ .

Ngày đông trời quang mây tạnh, vó ngựa đạp trên tuyết trắng xóa, vang lên tiếng lạo xạo.

Thượng Quan Thập Nhị cưỡi trên ngựa, từ xa vẫy tay với ta.

Ta chạy lon ton lao về phía hắn, hắn kéo ta lên lưng ngựa, dùng râu cọ vào má ta.

“Kiều Kiều, ta nhớ nàng muốn chết.”

Vừa nhột vừa đau, ta không kìm được nhéo hắn: “Đừng có dẻo mỏ, chuyện chàng lừa ta trốn đi ta còn chưa tha thứ đâu.”

Hắn siết chặt dây cương, ôm chặt lấy ta: “Đừng giận nữa, đồ gửi cho nàng, có thích không?”

Ta đấm vào ngực hắn, hừ lạnh: “Đến cái cũng chẳng thèm viết, thèm mấy thứ đồ bỏ đi ấy.”

Hắn cười đặt tay ta lên bên hôn một cái, nói ôn nhu: “Ta là sợ nàng nhìn thấy chữ của ta lại càng tức giận hơn.”

Ta sờ lớp lông cáo mềm mại trên áo choàng của hắn, mắt nóng lên lại bắt đầu nghẹn ngào.

“Lúc đi mặc có mỗi cái áo đơn, giờ về đã gần hết năm rồi.”

vậy.” Hắn nhìn về phía cửa phủ mở rộng, khóe miệng nhếch lên nụ cười mãn nguyện, “Năm nay là một cái tết đoàn viên đấy.”

Ngoại truyện

Đêm khuya, nến đỏ lụi tàn.

Ta ướt đẫm mồ hôi nằm sấp trên ngực Thượng Quan Thập Nhị.

“Chàng không phải quan văn sao? Sao sức lực lại tốt như tướng quân thế?”

“Ta mà là tướng quân, thì nàng là giặc cỏ.”

“Tại sao ta lại là giặc cỏ?”

Hắn cười xốc ta lên, mổ nhẹ lên ta một cái.

“Bởi vì ta muốn công thành đoạt đất, chiếm hữu nàng.”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương