Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7: Hoàn

Ta hối hận rồi. Lẽ ra ta không nên quen biết Thẩm Chu, cũng không nên quen biết Trường Ninh. Những kẻ vì yêu mà hóa điên đều có vấn đề, họ thật sự sẽ khiến tất cả mọi người phải chôn cùng tình yêu của họ.

Đủ rồi!

Thẩm Chu sai thị vệ chặn Trường Ninh lại. Hắn tới đoạt thanh kiếm tay nàng: Trường Ninh, đủ rồi, đừng làm nữa. Ta cùng nàng về là được chứ gì.

Trường Ninh nghe hắn nói câu đó thì bật khóc. Ta nghe hắn nói câu đó cũng bật khóc.

Cuối cùng, cuối cùng cũng chịu đi rồi!

Thẩm Chu đường đường là một đế mà lại giống hệt một cô vợ nhỏ tủi , cứ đi ba lại ngoái đầu nhìn ta một lần.

Có lẽ mắt hắn, hắn đang tự tưởng tượng là một kẻ si tình nhưng không được đáp lại.

Ta về đến nhà, có một tiểu đồng đưa cho một mảnh giấy:

Trời cao đôi ngả nhớ mong, nếu có ngày tương phùng, xin nối lại một đoạn duyên si.

Đây là thư Thẩm Chu gửi cho ta. Hắn nói hắn phụ ta. Ta ném lá thư cho chó ăn. Ta mong sống thêm một chút. Hai vị đại Phật gia này, ta trốn được bao xa thì trốn.

Nhưng nhận được sự áy náy của một đế lại là chuyện tốt không gì sánh bằng. Cuộc sống của ta càng thêm thuận buồm xuôi gió, như có người âm thầm bảo hộ vậy.

Hơn nữa, ta cố ý vô tình tiết lộ cho Thẩm Chu biết chuyện trước kia ta sống không tốt ở phủ Thượng thư. Rõ ràng hắn đã ghi nhớ lòng. khi về kinh, người cha thiên vị lại còn mắt nhắm mắt mở của ta đã bị cách chức vì làm việc không hiệu quả.

Còn đích mẫu và đích tỷ vừa mới được đón từ trang trại về của ta thì lập tức từ thiên đường rơi xuống địa ngục. thiết ngày xưa đều tránh né họ như tránh tà.

Nghe tin này, mẹ ta ăn ba bát cơm.

Lũ tiện nhân đó cuối cùng cũng gặp quả báo, ha ha ha. Ta nhìn sắc mặt hồng hào của bà, biết ngay những vết thương cũ ở phủ Thượng thư đã lành hẳn rồi.

Cửa bị gõ vang. Đứng ngoài cửa là Ngọc Kỳ, hắn đã trở thành đệ kỹ nam.

Đã không gặp Giang tiểu thư, có phải người đã chán Ngọc Kỳ rồi không?

Ta đang gói ghém hành lý chuẩn bị đi xa: Ngọc Kỳ sinh ra đã đẹp như vậy, không người phụ nữ nào lại không xiêu lòng vì ngươi đâu.

Nhưng Giang tiểu thư lại không dừng vì ta.

Ta vỗ vai hắn: Ngươi rất đẹp, nhưng tỷ đây cho mỗi mỹ nam một mái nhà mà thôi.

Ta ở thành Dương đã rất . Cô rủ ta đi chơi. Ta vốn chẳng mấy hứng thú nhưng nàng lại viết ba trang giấy ca ngợi mỹ nam mặt đẹp dáng chuẩn thế nào.

Thế là ngay hôm đó ta quyết lên đường đi .

Đến , cô của ta lập tức dẫn ta đến Phụng náo nhiệt thành.

ta vung tay một cái: Người đâu, gọi hết những tiểu quan đẹp trai , dáng chuẩn , tửu lượng tốt của các ngươi ra đây.

Rất nhanh, phòng đã đứng đầy một dàn mỹ nam thẳng tắp.

Ta vui đến nỗi vỗ đùi đôm đốp: Tốt, tốt, cái này tốt.

Rồi ta đẩy Hồng ra trước: Nào, ngươi chọn trước đi, cứ chọn thoải mái, ta trả tiền.

Hồng từ đầu còn đỏ mặt đến bây thì nước mắt lưng tròng: Tiểu thư, người tốt ta quá. ta vẫn xin đi theo người.

Mấy năm nay, ta cùng Hồng rong chơi khắp nhân gian. trở lại kinh thành thì nơi đó đã vật đổi sao dời.

Tiểu thư, chúng ta đi nơi khác đi. Kinh thành bây không yên ổn lắm đâu.

Kinh thành đâu là không yên ổn, phải nói là lạc bất an.

Mấy năm qua, Trường Ninh quận chúa vì quá đa nghi nên thường xuyên ngờ vực Thẩm Chu. Ban đầu Thẩm Chu còn nhẫn nhịn nàng ta nhưng Trường Ninh quận chúa hết đánh lại mắng hạ nhân, thậm chí còn không chịu nhượng bộ Thẩm Chu.

Cuối cùng, tình yêu của Thẩm Chu dành cho nàng ta cũng cạn kiệt. Chuyện đế và hậu bất hòa đã trở thành điều mà dân chúng ngầm thừa nhận.

Mấy năm trước, Thẩm Chu thậm chí còn bắt đầu mở rộng hậu . Nhưng những người phụ nữ vào không c.h.ế.t yểu thì cũng không thể sinh con. Cuối cùng điều tra ra là do Trường Ninh làm. Thẩm Chu nổi giận, đày nàng ta vào lãnh .

Còn Trường Ninh thì căm hận Thẩm Chu đến cực điểm. Nàng ta lợi dụng quyền thế gia tộc liên kết kẻ thù chính trị của Thẩm Chu, làm cho triều đình của Thẩm Chu không ổn , thậm chí quân phản đã đánh vào đến tận kinh thành.

Hồng khuyên ta mau chóng rời đi, cẩn thận đao kiếm không có mắt.

Nhưng ta lại khăng khăng trở về kinh thành: Ta lại một thứ.

Đồ của tiểu thư ở đâu ạ? Hồng đi giúp người.

Ở trên người Thẩm Chu.

Ngày quân phản đánh vào , Trường Ninh cuối cùng cũng hủy hoại được ngai vàng của Thẩm Chu. Nàng ta điên cuồng phóng hỏa đốt cháy nơi từng gặp gỡ Thẩm Chu rồi cũng không thoát ra được.

Còn Thẩm Chu thì bặt vô âm tín.

Ta nghĩ Thẩm Chu quả thực yêu Trường Ninh nhưng hắn lại không phải là người đáng để gửi gắm cả đời. lòng hắn, bản hắn là quan trọng .

Một đời đế phải bỏ chạy tháo . hắn tại vị, gian thần nắm quyền, bản hắn lại không có tài trị quốc, dân chúng lầm than. Đến bây , ngay cả một người giúp đỡ cũng không có.

Cả thành đều đang truy lùng Thẩm Chu nhưng ta lại biết hắn ở đâu.

Ngày trước, ta mua một căn nhà ở ngoại ô cho mẹ ở. Thẩm Chu từng đến đó. này ta rời kinh thành, căn nhà đó bỏ hoang. có nơi này không phải là tài sản của Thái tử.

ta đến đó, cỏ dại mọc um tùm. Thẩm Chu trốn ngọn núi phía , áo gấm trên người đã rách, mặt mày cũng lấm lem.

Hắn thấy ta thì rất kinh ngạc: , , không ngờ cuối cùng người ở lại bên cạnh trẫm lại là nàng.

Hắn ôm chặt ta, gọi không ngớt.

Thẩm Chu xúc động gọi tên ta nhưng ta lại không chút động lòng: Bệ hạ, tiện nữ có một vật vẫn còn ở trên người ngài, hy vọng ngài có thể trả lại cho tiện nữ.

Thẩm Chu không dám tin mà buông ta ra: , đến này rồi nàng cũng không chịu tha thứ cho trẫm sao! Trẫm sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà nàng đến để đòi lại ngọc đó thôi à?

Đó là đồ mẹ tiện nữ tặng để cầu bình an, tiện nữ không phụ lòng mẹ, mong Bệ hạ có thể khoan dung cho tấm lòng hiếu thảo của một người con gái.

Nắng gắt vô cùng, ta thấy khóe mắt Thẩm Chu có lệ.

Hắn vẫn trả lại ngọc cho ta: Còn nhớ năm đó trẫm đánh Đột Quyết bị bao vây, quân giặc từ trên núi b.ắ.n tên xuống, chính ngọc này đã thay trẫm đỡ một tai . Nói ra thì nàng thật sự là lá bùa hộ mệnh của trẫm.

ngọc bội vẫn ấm áp như xưa. Ta nắm chặt nó rồi quay người bỏ đi.

, nàng thật sự không có lời nào nói trẫm sao? Giọng Thẩm Chu vỡ vụn, ta chưa bao thấy hắn đau buồn đến thế.

Thẩm Chu, thật ra ta chưa bao hận ngươi. Không phải vì ngươi đối xử tốt ta mà là vì ta biết đủ. Ta sẽ không đứng núi này trông núi nọ. Ngươi cho ta tiền thì ta sẽ không ảo tưởng tình yêu của ngươi. Chính vì vậy, ta không đau khổ vì sự bạc đãi của ngươi.

Ta sẽ không hứa hẹn ngươi đâu, ta sẽ sống trăm tuổi.

Thẩm Chu cười khổ. Nhưng bên ngoài đột nhiên ồn ào hẳn lên. Hắn như đã thấy được kết cục của , lên tiếng thúc giục: Giang , nàng đi đi, trẫm không liên lụy đến nàng.

Ta nắm chặt ngọc bội, đi không ngoảnh đầu lại.

Rất nhanh, sân trở nên hỗn . Ta không dừng . Thẩm Chu sống c.h.ế.t thế nào đã không còn liên quan gì đến ta nữa.

Hồng cuối cùng cũng đợi được ta ở quán trọ. Nàng yên lòng hỏi: Tiểu thư, chúng ta đi đâu bây ?

Đương nhiên là đi xem mỹ nam dùng n.g.ự.c đập đá tảng để mua vui cho ta rồi.

Có người bên cạnh nghe thấy lời ta nói liếc nhìn ta mấy cái rồi vội vàng kéo vợ con đang khóc lóc ầm ĩ của đi.

Nương tử, nàng đừng có học theo người này, thật là không biết giữ nữ tắc.

Ta trợn mắt một cái, niềm vui của tỷ đây ngươi không hiểu được đâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương