Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Tôi mỉm cười, rồi lấy ra một quyển album .

“Tất nhiên rồi.”

“Tôi xin giới thiệu với người, tôi từng là một viên âm nhạc tiểu học. Tôi và Kha Văn quen nhau qua mai mối, sau kết hôn thì tôi trở thành một bà mẹ toàn thời gian.”

“Chẳng bao lâu sau, con trai chúng tôi Kha Gia Kiệt chào đời. con được phát triển khỏe mạnh, Kha Văn chăm chỉ làm việc, còn tôi thì bắt đầu từ đầu, không ngừng học hỏi kiến thức nuôi dạy con cái.

“Vừa làm cha, vừa làm mẹ, thời gian nghỉ ngơi cũng không có.”

“Kha Văn vì phòng thí nghiệm thật sự dốc hết sức mình.

người xem, bao năm qua, anh ấy đã bao nơi giao lưu học thuật.”

Tôi đưa quyển album tới trước ống kính, chậm rãi lật từng trang, cố ý chi tiết hiện rõ trước mắt khán giả.

“Ơ? Đây chẳng Trần ?”

Phóng viên chỉ một tấm hình trong album.

“Chính là cô ấy.”

Tôi tiếp tục lật sang trang sau.

lật bức Trần tựa đầu n.g.ự.c Kha Văn, cả căn phòng lập tức trở nên im lặng đáng sợ.

“Bà ơi! Bà sắp hun môi với ông nội rồi kìa!”

Hân Hân bất ngờ chạy tới, chỉ bức vỗ tay reo lên.

Sắc Kha Văn sầm xuống, khẽ gọi tôi:

“Ngọc Dung, phát sóng trực tiếp đấy.”

Tôi không hề bận tâm, tiếp tục đưa ra trước ống kính.

Trong bức , Trần bế Gia Kiệt lúc còn nhỏ, Kha Văn đứng bên cạnh cười rạng rỡ trông chẳng khác một gia đình người.

“Các người chẳng hỏi tôi làm trở thành một người vợ đảm ? Vậy thì lời khuyên của tôi là ‘vợ đảm’ chỉ là cái bóng của người khác, phụ nữ chúng ta không cần làm thế!”

“Con gái nhất định đừng vì tình yêu hay hôn nhân từ bỏ tương lai của mình.

không thì chồng công tác, bản thân còn không được theo vì sợ làm mất tại những nơi sang trọng!”

Tôi mỉm cười đầy thản nhiên, còn ánh mắt người tôi thì như một kẻ điên.

Nhiếp gia vội vã cắt cảnh quay, ra hiệu cho MC.

“Được rồi, cảm ơn Kha đã chia sẻ. Chương trình hôm nay xin được kết thúc tại đây!”

Thấy tình hình không kiểm soát, phóng viên cuống cuồng tắt livestream.

Cả ê-kíp quay phim rút lui khỏi nhà như chạy trốn.

không khí dần lắng xuống, Kha Văn ôm đầu, vẫy tay với Gia Kiệt.

có chuyện cần bàn với mẹ con, hai đứa ra ngoài trước .”

“Không ai được cả.”

Tôi thẳng Kha Văn.

Kha, cảm giác thân bại danh liệt vui hơn, hay cảm giác ăn ở hai lòng, thuận buồm xuôi gió vui hơn?”

“Cô Cố Ngọc Dung, cô có năng bừa bãi trên sóng trực tiếp sẽ gây cho tôi bao rắc rối không?!”

“Dĩ nhiên là . không thì tôi đâu như vậy.”

“Mẹ, mẹ làm loạn cái vậy? Có mãn kinh rồi không? đó! Mẹ vớ vẩn như vậy hưởng nghiêm trọng lắm đó!”

Gia Kiệt đứng chắn trước tôi.

Tôi rút ra hai tờ giấy, ném thẳng người nó.

“Mẹ của cậu không có ở đây đâu, đừng có gọi bậy.”

8

Con trai tôi đã c.h.ế.t từ mươi năm trước.

Người trước mắt tôi chỉ là một kẻ chỉ đòi hỏi, không hề ơn một con sói mắt trắng.

như vậy?”

Gia Kiệt tờ giấy giám định trên tay, bên khóe miệng dường như còn lộ ra nét cười.

ơi, bản báo cáo này … mẹ ruột của con là dì ạ?”

“Ngọc Dung, cô… cô lén mở két sắt của tôi à?”

Kha Văn bước lảo đảo, không tin được chỉ tay tôi.

“Tôi cứ tưởng trong đó là tài liệu nghiên cứu ghê gớm, hóa ra là bí mật tày trời.

“Anh giữ kỹ như vậy suốt bao năm, là vì cô ta không người ta … hay vì tôi không xứng đáng ?”

“Năm đó cô sinh ra thai c.h.ế.t lưu, không rộng lượng đưa con cho cô nuôi, cô không có việc làm, không có chỗ dựa… thì cô nghĩ mình còn sống được giờ chắc?”

“Bao năm qua, người Gia Kiệt gọi mẹ là cô!

“Cô ấy thấy con ruột mình kết hôn còn không đường đường chính chính ngồi uống một ly trà mừng từ con dâu.

“Cô có một gia đình viên mãn như thế, đã là người được lợi nhiều nhất rồi, còn muốn nữa?”

“Hừ… tôi có gia đình viên mãn à…”

Tôi lần lượt liếc qua từng người, rồi dừng trên khuôn ngây thơ đầy nghi hoặc của Hân Hân trái tim tôi đau thắt.

Một đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn như vậy… không có chút liên quan nào tôi cả…

“Đừng quên suốt bao năm qua, người cam chịu làm trâu làm ngựa là ai!”

“Hồi mới cưới, anh công việc bận, thường xuyên mấy ngày không về nhà.

“Mẹ anh bị liệt nửa người, là tôi chăm sóc cho bà ấy, dọn vệ sinh, bón cho từng thìa cơm.

“Còn anh đã làm được ?”

“Gia Kiệt năm năm tuổi bị viêm phổi, sốt cao.

“Bệnh viện quá tải, tôi ôm nó chạy liền nơi mới kiếm được một giường bệnh.

“Tôi bị lây bệnh, vừa chăm con vừa truyền nước biển.

“Còn anh thì ? Lúc đó công tác cùng mối tình đầu, vui vẻ du sơn ngoạn thủy!”

“Anh tự xưng là , vậy chưa từng một lần kèm con làm bài tập.

“Con thi điểm thấp là lỗi của tôi, điểm cao thì nhờ thừa hưởng gen thông minh của anh đúng không?”

“Tôi ở nhà lo toan đủ thứ, anh chê tôi không có giá trị, không ra ngoài xã hội.

“Con của cô ta là tôi nuôi, chồng thì tôi dùng chung, việc đều do tôi làm vậy ai mới là người được lợi?”

Tôi trút hết oán hận đã dồn nén bao năm, sau ra hết, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút.

“Tôi đã nhờ luật soạn sẵn đơn ly hôn rồi, trong giá sách của anh đấy.

không chịu ký, tôi sẽ gửi toàn bộ bằng chứng ngoại tình của anh cho giới truyền thông.

“Cho anh hai ngày, không ký đừng trách tôi!”

“Ngọc Dung, cô—!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương