Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

24.

lời bàn tán trên mạng, quá khứ bị đào bới… tất cả đã kéo trở về năm mười lăm tuổi.

Anh nhốt phòng, không nói , không cơm, không gặp ai.

“Đây là cú sốc quá lớn, nó đã kéo anh ấy ký ức tồi tệ quá khứ.”

phải thôi, dù sao ký ức đau buồn.

như lời miêu tả trước của em, có lẽ anh ấy có khuynh hướng trầm cảm.”

văn phòng, Nham nhíu mày, tỉ mỉ phân tích tình hình giúp tôi.

Tôi không khỏi nhíu mày, hỏi: “Vậy bác sĩ , tình huống tôi nên làm gì?”

“Ngoài việc điều trị bằng thuốc còn cần hỗ trợ tâm lý nhất định nữa.”

“Phải để anh ấy gỡ bỏ nút thắt lòng, sau tâm trạng tốt dần dần hồi phục..”

Tôi im lặng suy nghĩ, đầu tràn ngập hình ảnh đáng thương và bất lực của .

Hèn chi, ba năm kết hôn, anh hiếm khi bộc lộ cảm xúc.

ra là vì .

khoảnh khắc , tôi cảm thấy vô cùng đau lòng.

Lúc tôi không để ý, giữa lông mày của Nham thoáng hiện vẻ thất vọng.

“Xem ra, tình cảm vợ chồng hai người tốt.”

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, lịch đáp lại: “Vâng, tôi yêu chồng tôi.”

Nham sửng sốt, dường như anh ta không ngờ tôi lại thẳng thắn thể hiện tình cảm như vậy.

Một lúc lâu, văn phòng yên lặng như tờ, anh ta bất đắc dĩ tiếng: “Tôi cứ tưởng có cơ hội.”

“Dù sao , lần trước em đã nói muốn ly hôn .”

Vừa dứt lời, ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa.

Tôi vội vã chạy ra ngoài, nhìn thấy bông hoa hồng nằm rải rác trên mặt đất.

Và một mặc chỉnh tề.

Anh mặc một bộ vest, trông lịch lãm.

Tôi chợt nhớ ra, tối qua, tôi đã thầm tai anh rằng tôi muốn bánh ngọt.

Tôi hỏi anh khi nào anh dậy, dẫn tôi đi hẹn hò, dẫn tôi đi bánh.

Tôi thèm phát điên rồi.

Vì vậy, người đàn ông tự nhốt lại đã mặc gọn gàng, bảnh bao.

Mang hoa tươi, muốn đưa tôi đi chiếc bánh tôi muốn .

25.

Rõ ràng đã nghe được cuộc trò giữa tôi và Nham.

Nhưng anh không nghe toàn bộ.

“Em, em muốn ly hôn với anh sao?”

Anh nhìn tôi, tinh thần vừa mới vực dậy ngay lập tức suy sụp.

Hốc anh tựa như phủ một lớp sương mỏng.

“Ly hôn ly hôn.”

Người đàn ông từng dùng đủ mọi cách để ngăn cản tôi ly hôn.

Ngay khoảnh khắc , lại không níu kéo nữa.

Anh chỉ cười khổ, nhếch môi: “Phải rồi, một người như anh, hình như chỉ mang lại phiền phức người khác thôi.”

“Ly hôn đi.”

“Anh gửi đơn ly hôn em, tối nay anh dọn ra ngoài.”

Nói xong, anh quay người, vội vã bước đi, như thể đang chạy trốn.

Anh bước đi nhanh, tôi đi giày cao gót cố gắng đuổi , nhưng chỉ có thể trơ nhìn anh lái xe đi mất.

khi đuổi anh về nhà, anh đang ném quần áo vali.

Giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi.

Tôi ngồi thẳng vali, ngăn hành động của anh, ngang ngược ôm lấy cánh tay anh.

“Nếu anh muốn đi, anh hãy mang em nữa!”

Người đàn ông khựng lại.

Tôi chớp lấy cơ hội, nhanh chóng nói: “Bọn em nói ly hôn ở buổi tiệc , lúc ấy ta vẫn chưa giải quyết được hiểu lầm. Em tưởng anh thích chị em nên mới nói là muốn ly hôn với anh.”

“Sau khi ta làm hòa, ngày nào em anh, sao em có thể muốn ly hôn được chứ!”

Người đàn ông sững sờ, vẻ mặt buồn bã vẫn duy trì.

Tôi , anh lại rơi mâu thuẫn nội tâm rồi.

Mặc dù trước đây tôi từng làm ầm với anh, anh vẫn nhất quyết không ly hôn.

Lần , có lẽ anh cảm thấy riêng tư của đã bị khui ra, gây ảnh hưởng nhất định công ty của tôi.

Giống như ảnh hưởng anh đã từng gây ra mẹ vậy.

Anh cảm thấy như một gánh nặng.

Đúng như dự đoán, anh mệt mỏi xoa ấn đường, nhẹ giọng lặp lại: “Ly hôn đi.”

“Danh tiếng, tình trạng của anh bây giờ, sợ là gây ảnh hưởng…”

Tôi nghe đau lòng, dứt khoát kéo anh ngã xuống giường rồi đè người anh.

Đầu tiên là hôn anh, sau tủi thân nói: “Anh đã không thèm để ý em nhiều ngày rồi.”

“Em nhớ anh nhiều lắm, anh không?”

Vừa nói, tôi dụi dụi yết hầu của anh.

Toàn thân anh cứng đờ, giọng nói run rẩy: “Giang Hứa Hứa, đi xuống.”

“Em không chịu!” Tôi dụi qua dụi lại trên người anh: “Em xuống là anh chạy mất!”

“Em thật nhớ anh,” Tôi từ từ lướt đôi môi anh.

Sau một tháng gần gũi thân mật, tôi từ một người cứng đầu thành một người cực kỳ làm nũng và giỏi thể hiện tình cảm.

Suy cùng, tôi đều là người không giỏi thể hiện.

Nếu không thể bày tỏ tình yêu của , tôi dễ bỏ lỡ nhau.

“Em thật yêu anh,” Đôi to tròn của tôi nhìn anh, tôi nghiêm túc nói: “Em không muốn anh rời xa em.”

Hai chữ ‘yêu anh’ vừa thốt ra, ánh của lập tức thay đổi.

Giây tiếp , tôi đã bị anh đè xuống.

Động tác dứt khoát, ánh đầy tính công kích…

đã trở lại.

Anh nói: “Lát nữa không được khóc.”

Tôi khẽ cười, ngửa cổ .

lúc tình yêu cuồng nhiệt nhất, tôi thầm tai anh: “Chồng ơi, anh không phải là gánh nặng đâu.”

“Anh là cứu rỗi của em.”

là bí mật ngay cả không .

Khoảnh khắc tôi thật rung động.

Tùy chỉnh
Danh sách chương