Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba tôi vừa điều chỉnh góc máy, vừa đeo tai nghe: “Không có, con nhìn nhầm , là áo ba mua cho con bé.”
Sao tôi có nhìn nhầm! Áo vừa vặn với tôi, nhưng lại quá rộng với Trương Nhã, ai lại đi mua áo lớn hẳn một cỡ thế?
Ngoài màn hình, tay tôi siết chặt.
Ba tôi liền đổi chủ đề: “Viện Viện, khi con có đưa cho con một thẻ ngân hàng phải không? Trong có bao nhiêu tiền thế?”
Nếu là kia, tôi chắc chắn sẽ thật, nhưng bây giờ, tôi bắt đầu cảnh giác: “Ba hỏi gì?”
“Ba muốn mua nhà.” Ba cười gượng, “Bên phía tây thành phố mở khu đô thị, vị trí đẹp, lại thuộc khu học, này nhất định giá sẽ tăng. Con giúp ba góp tiền cọc, này ba trả con.”
“Tới tiền cọc ba không có?” Tôi khó tin, “Vậy tiền đổi xe ba sao?”
Ba tôi đứng dậy, hình đi ban công, đóng kín cửa kính, giọng nhỏ lại, tỏ vẻ cẩn trọng.
Camera lướt qua một góc, tôi thấy tóc ba tôi lấm tấm bạc.
Giữa cơn giận, lòng tôi lại dâng lên một nỗi xót xa.
Ngay trong chính nhà mình phải trốn tránh gọi điện, tôi không ở nhà, chắc ba chẳng sống yên ổn gì.
“Viện Viện, này con đừng kể với ai khác. Em trai dì xây dựng, bị chủ thầu lừa một khoản lớn, lương công nhân không trả được, mấy tìm tận quê. Dì mấy đêm liền ngủ, cầu xin ba cho tiền xoay xở. Con xem, tiền này ba có không cho sao?”
Tôi cắt ngang: “Ba cho bao nhiêu?”
Ông lảng tránh ánh mắt: “Hai trăm ngàn.”
Tôi lại hỏi: “Có giấy nợ không?”
“ nhà cả , giấy nợ lòng lắm.”
Tôi tức bật cười.
Ở cái thành phố hạng mười tám này, hai trăm ngàn là cả ba bốn năm lương của nhiều . Vậy một khoản tiền lớn vậy ba lại cho vay không cần giấy tờ, khác gì cho không?
“Ba có tiền cho ta , không có tiền mua nhà? Không có tiền mua nhà gì?”
Ông thở dài: “Viện Viện, ba muốn có một đứa con trai.”
Tôi đang bực, chẳng hiểu câu có liên quan gì, liền hỏi lại: “ sao?”
“Dì , nếu không có gì đảm bảo dì ấy không dám sinh con. Có một nhà đứng tên dì ấy là bảo đảm.”
Ông .
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn rực rỡ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt ba tôi, đầy những nếp nhăn xa lạ.
Tôi một lúc tìm lại được giọng mình: “Ba hơn năm mươi tuổi , muốn sinh con trai gì, nhà mình có ngai vàng cần truyền ngôi à?”
3
Ba tôi có ba nhà.
Một là nhà công vụ của đơn vị ba, có ở đến khi nghỉ hưu, nhưng quyền sở hữu thuộc cơ quan.
hai mang tên cả ba và , khi , theo luật một phần thuộc tôi, ba không tự ý bán.
ba do tôi mua đứt, lúc sang tên hoàn toàn cho tôi.
Cho nên, dì gấp gáp muốn mua nhà vậy, chắc nhận ba tôi không có bất động sản nào có toàn quyền xử lý.
Bà ta khích bác đủ điều, tiên dùng cớ tiền dọn sạch tiền mặt của ba, nhắm đến tôi.
Những chiêu trò vặt vãnh đây có cho qua nhưng đụng đến lợi ích thiết thân tuyệt đối không nhịn.
Sáu tuần này là đám cưới chị họ bên bác cả. Chị dặn tôi phải phù dâu.
Vừa hay Năm, Sáu tôi đều không có tiết, nên chiều Năm tôi bắt xe nhà.
Ba tôi đổi ca , đích thân ga đón tôi, lần này cực kỳ nhiệt tình, vừa thấy tôi xách vali giúp.
Tôi nhìn thấy, nhưng chỉ thấy càng thất vọng.
Tôi thà ông kia, tôi tự bắt xe .
Ít là kiểu tương tác bình thường giữa cha con, chứ không phải sự khách sáo lố lăng hôm nay.
Bởi vì bất cứ khi nào giữa con với nhau có sự khách sáo quá mức, đều nên đề phòng, nó luôn mang theo mưu tính.
đến nhà, dì nấu sẵn một bàn đầy đồ ăn.
Bà ấy từ bếp bước , gương mặt trắng trẻo dịu dàng nở một nụ cười thân thiện: “Viện Viện à, dì xào thêm món rau nữa thôi, con rửa tay chuẩn bị ăn nhé.”
Tôi giữ thái độ xã giao, ngồi xuống ăn.
Quả nhiên, ăn được mấy đũa, ba tôi nhắc lại cũ: “Viện Viện, lần ba , con suy nghĩ thế nào ?”
Tôi giả ngây: “ gì cơ ạ?”
Ông đáp: “ mua nhà ấy.”
Tôi gắp miếng sườn cuối cùng lên ăn, thong thả đặt đũa xuống: “ tiền bạc, con suy nghĩ thêm .”
Ba tôi liếc sang dì với vẻ khó xử.
Dì rót thêm nước vào ly của tôi, nhẹ nhàng vén tóc tai, cười dịu dàng: “Viện Viện, con đừng trách dì nhiều lời. này thật là có lợi cho con . Giờ tiền giá nhanh quá, đầu tư cái gì không bằng mua nhà. Con cho ba tiền cọc, đâu phải không trả. này nhà tăng giá, chẳng lẽ ba con thiệt sao?”
Quả là vẽ bánh vẽ giỏi thật.