Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Ba năm rồi, nếu tìm được đã tìm được lâu. Phu nhân ngày đó đi dứt khoát vậy, ông chủ lấy gì mà tin rằng chỉ cần tìm được sẽ đưa được người về?
________________
Bên , Lâm Thanh theo thông tin được giao đã nhanh chóng kết bạn với khách hàng WeChat.
Đợi một lâu đối phương đồng ý, chỉ lạnh nhạt trả lời một chữ: “Ừ.”
Cô khách sáo xác nhận lại thời gian gặp, đối phương lại bổ sung một câu:
“Tôi họ .”
Chữ “” hiện , tim Lâm Thanh thoáng khựng lại.
Ngón cô run lên, đêm tâm trạng bất an.
Chỉ khi xác nhận được cấp trên rằng khách hàng một thành phố miền Bắc, cô thở phào nhẹ nhõm – Xuyên là người miền Nam, công ty anh cũng chưa từng dính lĩnh vực dược phẩm.
Cô thả lỏng hơi thở, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mãi vẫn không thể tập trung được.
Ngồi gõ máy nửa tiếng, tiến độ như bằng không.
Cô bực bội ném bút xuống bàn, buông người ghế, dang rộng.
đi ngang cầm theo tách trà, ánh mắt vô thức dừng lại trên người cô.
Cô bĩu môi, khi vò mặt, khi gục thở dài, trông như một con mèo cụp tai.
Anh lặng lẽ cúi .
Đáng yêu thật, chỉ muốn đưa nhéo má một cái.
________________
Đúng Lâm Thanh đang phiền não, trước mắt bỗng xuất hiện một bánh ngọt nhỏ.
Màu hồng phấn, trên mặt bánh điểm một quả dâu tây đỏ mọng.
Cô ngước mắt lên – đập vào tầm nhìn là đôi mắt sâu thẳm, bình thản sau lớp kính mỏng .
Anh kẹp nhẹ bánh, đẩy về phía cô:
“Ăn bánh đi, giúp giảm căng thẳng.”
Trời ạ!
Mặt trời mọc hướng Tây rồi sao?
lại biết tặng bánh cơ đấy.
Sự chú ý cô lập tức bị bánh thu hút, ngay chuyện khiến mình bực bội nãy cũng quên mất.
Cắn một miếng, hương vị dâu tây và mousse ngọt dịu lan khắp khoang miệng.
Cô khẽ cười, đôi mắt cong cong như trăng non:
“Cảm ơn anh. Nhưng sao anh biết em thích bánh ở tiệm vậy?”
Anh không trả lời câu hỏi, chỉ hơi cúi , lát sau nói:
“Chỉ cần em thích là được.”
Gương mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng điệu lại nhẹ nhàng hơn hẳn.
Giống như một chú chó lớn đang ngấm ngầm đợi khen.
Lâm Thanh có tò mò về sự thay đổi , nhưng ngay sau đó, anh đã khôi phục vẻ nghiêm túc thường ngày.
Một cái bánh nhỏ, mà tâm trạng cô đã tốt hơn hẳn.
________________
tan giờ làm, Lâm Thanh chủ động gọi anh lại:
“Hôm nay cảm ơn bánh ngọt nhé.”
Động tác cởi áo blouse anh hơi khựng lại, khàn khàn:
“Vậy… anh có thể đưa em về không?”
Lời thốt , đều sững sờ.
Nhận mình nói gì, anh cúi , vẻ như bị bắt quả tang, trông có tội nghiệp.
Lâm Thanh bật cười, ngược lại thoải mái:
“Vậy phiền anh.”
Gió đêm mát lạnh.
lái xe thẳng bờ sông.
Anh nghiêng , có gượng gạo:
“Đi dạo một , có thể giúp giảm căng thẳng.”
Lâm Thanh bật cười, đã quá quen với kiểu lý do lạ lùng anh.
Khi tới nơi, ven sông tĩnh lặng, thỉnh thoảng có vài người vội vàng lướt .
Đang dừng xe, Lâm Thanh vô tình phía trước có một xe nổ máy rời đi, cô buột miệng cảm thán:
“Nhiều năm nay, lần tiên em giờ mà vẫn xe ở chỗ đấy.”
đang lắng nghe, bỗng liếc một xe đối diện lao thẳng tới.
Không kịp suy nghĩ, anh theo bản năng kéo cô ôm vào lòng.
Khoảng cách giữa người mức có thể nghe rõ nhịp tim nhau.
giây sau, cùng sững sờ.
Lâm Thanh nép trong vòng anh, tai kề bên lồng ngực, nghe rõ tiếng tim anh đập dồn dập như trống trận.
mặt anh càng càng đỏ, cô chủ động lùi lại một bước, đi xuống bậc thềm:
“Đi thôi.”
vẫn đứng ngẩn một lâu bước theo.
Anh không biết rằng, trong xe rời đi kia, Xuyên chỉ kịp liếc thoáng gương chiếu hậu, đã lập tức đỏ hoe mắt.
“Dừng xe!” – anh khản đặc, run rẩy.
Trợ lý vội vàng phanh gấp.
Xe chưa dừng hẳn, anh đã mở cửa lao xuống.
Trong khoảnh khắc nhìn bóng ấy, trái tim anh như nổ tung – giống mức nào, giống y như người anh đã yêu suốt bao năm, người quan trọng hơn mạng sống: Lâm Thanh!
Anh lao đi như điên, mặc kệ gió lạnh quất vào mặt.
“Thanh!” – Anh gào lên, ngón run bần bật, như sắp chạm tới.
Đúng anh kéo lấy cánh cô gái ấy, người kia quay lại – lại là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Cô gái bị dọa tái mét, nói một tràng ngữ anh không hiểu, tức giận.
Ánh sáng trong mắt anh vụt tắt, như rơi xuống vực thẳm.