Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Cuộc sống phải tiếp tục.
Con người không thể lúc nào cũng chỉ sống dựa vào tình yêu.
Chiều tôi đi đón Dương Thạc.
Vừa mới đến trường mẫu giáo thì cô giáo đã mách với tôi Dương Thạc đánh bạn.
Tôi sững người.
“Cô nhìn đi, con nhà tôi bị con trai nhà cô đáng sưng hai cục u trên đầu, cô nói xem phải làm sao?”
Phụ huynh bên kia đã trong tư thế hung hãn giậm giậm chân còn tay thì sơn màu đỏ đậm.
Dương Thạc siết chặt nắm đấm, khuôn mặt nhỏ xị xuống không nói gì, đứng kế bên là một tên nhóc mập chính là bạn học đã nói tôi là mẹ kế, cậu nhóc là Vương .
“Chuyện là sao?” Tôi ngồi khuỵu xuống hỏi Dương Thạc.
Thằng bé im lặng.
“Mẹ ơi, con đau lắm.” Cậu nhóc mập oà khóc một càng khóc càng lớn.
“Đáng đời” Dương Thạc trừng mắt với nhóc kia với cái thái độ không chịu thua.
Tôi có chút đau đầu.
“Nhìn xem là không có giáo dưỡng mà, còn mắng người, cha mẹ cậu dạy dỗ như thế nào vậy.” Mẹ của Vương giơ tay lên muốn tát thắng bé.
Tôi quay sang nhìn Dương Thạc theo phản xạ dường như thằng bé đã bị mấy lời này kích , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nước mắt trực trào ở khoé mắt nhưng lại không khóc.
“Sao lại im lặng hả?” Tôi che chở cho Dương Thạc ở phía sau lưng.
“Cô còn muốn gì nữa? Là nhà các cô đánh người mà cô còn nói lý à?” Dáng vẻ của mẹ Vương như muốn đánh nhau với tôi.
“Các chị có chuyện gì thì nói với nhau đừng làm như vậy mặt con trẻ.” Cô giáo đi đến khuyên ngăn.
Tôi nén cơn giận xuống, “Được, để tôi hỏi bọn trẻ , cô giáo phiền cô đi tìm camera giám sát.”
Tôi kéo Dương Thạc sang một góc.
Tôi ngồi khuỵu xuống đất nhìn thằng bé, hình nhỏ nhắn của nó đứng nghiêm, cái gì cũng không nói.
Tôi thở dài nắm lấy tay nó, “Được rồi, như cháu không đánh người thì mặc cho mẹ nhóc đó quậy như thế nào cũng không động được móng tay của cháu, còn cháu thực sự đánh người… thì dì gánh cho, đến khi nào cháu muốn nói thì hẵng nói ra.”
Không có được đáp án ở chỗ thằng bé nên tôi cũng bỏ.
nó thực sự đánh người thì đền bù hay hạ thấp giọng tôi đều có thể nhịn.
Tôi vừa định đứng lên thì nghe thằng bé nhỏ giọng nói một câu.
“Cháu không có mẹ nữa rồi.”
người tôi cứng đờ đứng yên nhìn thằng bé.
“Cháu không có mẹ nữa.” Thằng bé lại lặp lại câu nói đó, vừa nói xong thì giọt nước mắt nặng trĩu lăn xuống.
Câu nói đó tác động mạnh đến tôi làm tôi nhất thời không phải phản ứng thế nào.
Sau một giây tôi mới kiềm lại được cảm xúc nắm lấy tay thằng bé, “Sao con lại nghĩ như vậy, mẹ con chỉ là tạm thời không có thời gian đến đây thăm con.”
“Bà ấy c.h.ế.t rồi” Thằng bé tay lên lau nước mắt, không muốn khóc nhưng nước mắt tuôn rơi.
Chết rồi?
Trái tim tôi lại bị đả kích, đột nhớ lại chuyện của mình lúc nhỏ. Khi ấy, mỗi tôi hỏi mẹ tôi ba đâu rồi.
Mẹ luôn nói là ba mất rồi.
Hơn nữa, mẹ tôi còn xấu tính, tôi mà hỏi thêm mấy thì bà lại đánh tôi.
Sau đó thì tôi cũng chẳng dám hỏi nữa, chỉ dám lén trốn trong chăn mà khóc.
Nghĩ đến đây, sóng mũi tôi cay cay không khỏi ôm lấy hình nhỏ nhắn của thằng bé.
“Ai nói thế?” Tôi vừa lên mới nhận ra giọng nói đã có chút nghẹn.
“Vương .” Thằng bé vừa nói ra thì không nhịn được nữa, khóc lớn trên vai tôi.
Tôi ôm lấy thằng bé cảm nhận được hình nhỏ bé đang run rẩy mà khóc trong đau thương.
Dù cho thằng bé có mạnh mẽ thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ.
“Nó gạt con đó.” Tôi an ủi thằng bé, nghĩ ra gì đó, tôi lại hỏi.
“Có phải là nó thường xuyên nói như vậy không? Cho nên con mới đánh nó?”
Thằng bé khóc đến nói không thành .
Trong lòng tôi chợt bùng lên cơn giận.
Tôi ôm lấy thằng bé đi thẳng đến mặt thằng nhóc mập.
“Là cậu nói mẹ của Dương Thạc c.h.ế.t rồi sao?” Tôi trừng mắt với nó.
Thằng nhóc bị doạ rồi, nhào vào lòng mẹ nó khóc oà lên.
“Cô hung dữ với con trai tôi làm gì?” Mẹ của nó vừa đi đến liền đẩy tôi một cái.
Tôi ôm lấy con đứng không vững suýt nữa là bị ngã.
Tôi đứng vững lại, “Cô dạy con trai mình cũng tốt , đi khắp nơi nói mẹ người ta c.h.ế.t rồi, mẹ của nó c.h.ế.t rồi thì tôi là gì?”
“Đẻ ra không quản còn cần người khác đến dạy cho sao? Muốn tôi à, cô đời này cũng đừng hòng, tôi không bắt các người bồi thường phí tổn thất thần là tốt lắm rồi !”
Mẹ của Vương nhìn nhìn con trai mình lại nhìn nhìn tôi, chắc là cảm thấy hết hy vọng rồi.
“Cô nói cái gì?” Cô ta nhào đến muốn động tay.
Tôi hoảng hốt Dương Thạc cho cô giáo ôm lấy.
khi cô ta hạ tay xuống mặt, thì tôi đã kịp nắm tay cô ả lại.
Cô ta càng tức giận hơn dùng tay còn lại kéo tóc tôi.
Tôi xắn tay áo lên cùng ả ta chiến đến cùng.
Trận chiến khốc liệt đến nỗi các giáo viên cũng cản không nổi.
Thế là sau nửa …
Văn phòng giáo viên.
Dương Hoài ngồi đối diện với tôi, đôi mắt đen không thấy đáy, cô giáo kể lại toàn bộ quá trình mà anh ấy nhìn chăm chăm lấy tôi.
Nhìn tôi làm gì chứ?
Tôi ngẩng cao đầu cũng không chịu thua.
nha, đời này tôi cũng không chịu thua đâu.
Nghe hết lời của cô giáo, Dương Hoài bình tĩnh lên .
“Có camera làm chứng, chứng tại hiện trường giao cho luật sư của tôi, cần phải bồi thường thì tôi sẽ bồi thường gấp đôi, nhưng có người ở trong trường bắt nạt Dương Thạc và người của tôi, thì , tôi sẽ kiện đến cùng, tôi quyết không nhượng bộ.”
tôi đã xem qua camera phát hiện Dương Thạc không hề đánh người, là thằng nhóc mập Vương tự mình muốn đẩy thằng bé, nhưng không đẩy được rồi tự ngã.
Cái cô móng tay đỏ kia vừa xem liền đơ ra, trừ.
“Aiya, bọn nhỏ đùa giỡn với nhau, bình thường, cần gì phải kiện cáo, cô giáo cô nói đúng không.”
Cuối cùng thì giáo viên hoà giải, Vương và mẹ nó cũng chủ động bồi thường .
16
Sau khi đến nhà, tôi ủ rũ đi vào phòng.
Đột bên ngoài có gõ cửa vang lên.
Tôi đi ra mở cửa, nhìn thấy Dương Hoài ở bên ngoài, vội vàng đóng cửa lại. này là quá mất mặt rồi.
Hiện tại đầu tóc tôi lộn xộn chẳng khác nào một bà điên, chiếc áo sơ mi nhàu nát, trên cổ, trên mặt đều có vết cà do móng tay gây ra.
“Mở cửa.” Giọng nói trầm ổn của anh vang lên.
“ sự không tiện… Tôi đi ngủ đây.” Tôi không muốn anh ấy nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi như vậy của mình, mặc dù buổi chiều đã nhìn đủ rồi.
Nhất định là anh ấy đối với tôi vô cùng thất vọng.
“Lúc đánh nhau đâu thấy em nhút nhát như vậy, bây giờ lại không dám mở cửa?”Anh ấy thở dài, lại hạ giọng: “Mở cửa, để anh xem.” Không còn cách nào, tôi chi đành mở cửa, sau đó quay người, ỉu xìu đi phía giường.
Anh đi tới, kéo một cái ghế qua, đặt hộp dụng cụ y tế xuống đất rồi nhìn tôi.
“Ngẩng đầu lên.” Anh trầm giọng nói.
Tôi không động đậy.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên, thoáng cái tôi mặt đối mặt, trái tim không khỏi có chút loạn.
“Đánh không thắng đánh?” Anh nhìn tôi chằm chằm.
“Ai nói em đánh không thắng, cô ta cũng chịu đủ mà.” Tôi không chịu thua kém nói lại.
Anh nhìn tôi, khuôn mặt vốn nghiêm túc nhịn không được phải mỉm .
Chắc chắn anh ấy đang định nhạo tôi.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mình.
Kết quả anh ấy mở hộp y tế ra, khử trùng cẩn thận rồi bôi thuốc cho tôi bằng tăm bông.
Động tác dịu dàng, hơi thở gần với tôi, tôi có chút không thoải mái, ngả người ra sau, kéo dãn khoảng cách.
“Đau?” Động tác anh ấy dừng lại.
“Không đau.”
“Vậy em tránh làm gì?” Nói xong, anh tay ra kéo tôi xích lại gần .
Tôi nín thở, không dám động đậy.
Tôi dường như bị anh mê hoặc, anh ấy muốn tôi làm gì, tôi liền ngoan ngoãn nghe theo.
“Còn bị cào vào đâu nữa không?” Anh ấy đem vết thương trên tay, trên mặt tôi xử lý xong xuôi, lại hỏi tôi.
“Ở đây.” Tôi kéo áo trên vai mình xuống, anh sững sờ tại chỗ.
Phát hiện ánh mắt anh ấy có chút không đúng, tôi chậm chạp kéo áo lại, mặt đỏ bừng.
Thực ra bên trong là áo lót của tôi mặc dù không có dây, nhưng nó cũng không quá hở hang, chỉ có phần lưng bị hở ra, quả thực có chút…ngại ngùng.
“Để tôi tự làm.” Tôi đỏ mặt nói.
“Xoay lại đây.” Giọng bình tĩnh, giọng điệu không cho phép chối.
“Không tiện đâu.”
“ ta đã kết hôn rồi, Không cần ngại.”
A…
Không phải tôi ngại, sao tôi có thể không ngại được sao?
Aaaaaa !!!!!!
Anh ấy lại đột hỏi tôi.
“Xăm gì vậy?”
“A… chỉ là một chút cỏ thôi.” Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài.
“Cây Dương Hoài sao ?”
Tôi: !!!!!!
Tôi c.h.ế.t lặng một lúc.
“Em xăm cái đó để làm gì?”
“Thì… lúc còn trẻ, …”
Lúc còn trẻ, anh.
“Đẹp lắm.”
Lát sau, cái chạm lạnh lẽo lượt dọc theo đường viền của cánh , khiến tôi nổi da gà khắp người.
Anh ấy rút tay lại, không nói gì, im lặng giúp tôi bôi thuốc, kéo áo lên cho tôi.
Cũng không anh ấy đang nghĩ cái gì, đột kéo tay của tôi.
“Sao nhỏ vậy .” Anh đặt bàn tay của tôi vào lòng bàn tay mình so sánh nói.
Tôi bị dọa vội vàng rụt tay lại.
“À… tôi buồn ngủ rồi, tôi phải ngủ đây.”
Không hiểu sao tôi lại hãi với những hành động đột ngột do anh ấy làm ra.
“Vừa đánh nhau, vừa xăm hình…” Anh ấy nhìn tôi đột mỉm “Là anh đánh giá thấp em rồi.”
Gì vậy, phát hiện tôi không phải cô gái ngoan, hối hận rồi?
“Tối mai anh sẽ quay lại.”
Hả? Tối mai quay lại?
Tôi không hiểu lời anh ấy nói có ý gì.
Anh ấy cũng không nói tiếp, cầm hộp y tế lên rời đi.
17
Ngày thứ ba đi làm, tôi có chút khó hiểu, không thể chuyên tâm vào công việc.
Tôi nhớ lại lời nói tối qua của anh ấy, việc anh làm khiến tôi lại bắt đầu d.a.o động.
Tình yêu thầm kín là thế này sao, rõ ràng đã quyết định buông bỏ, rõ ràng nói đời này không anh nữa, nhưng khi anh ấy đối với tôi nhẹ nhàng hơn một chút, nói vài câu dễ gây hiểu lầm một chút, tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nhớ đến hình xăm cây Dương Hoài trên lưng mình, lại khiến tôi nhớ đến người thiếu niên đó.( ra là cây dương hoè, mà dương hoè mới là tên na9 mà mk thấy tên kh hay nên mk đổi á 😂 nên mn không phải thắc mắc cây dương hoài là gì nữa nha 😉)
Chuyên xảy ra khi tôi học tiểu học, vào một ngày sau giờ học tôi đến tiệm mạt chược tìm mẹ.
Một mực đợi bà đến muộn, nhưng mẹ tôi không có ý muốn , tôi chỉ có thể cầm chìa khóa tự mình nhà.
Kết quả tôi bị một người bạn trong sòng bài của bà đi theo tôi vào con hẻm.
Người đàn ông đó muốn động tay động chân với tôi, tôi đến mức cắn một cái rồi vội vàng bỏ chạy.
Đầu ngõ có một nhóm học đi qua, tôi hét lên.
Chỉ có một người đứng lại, tôi lao qua bên đó, lao vào vòng tay anh, anh ấy không đẩy tôi ra.
“Anh ơi cứu em, em gặp phải kẻ xấu.” Tôi khóc lóc cầu sự giúp đỡ anh ấy.
Anh đem tôi bảo vệ ở phía sau, dịu dàng nói với tôi: “Đừng , có anh ở đây.”
Người đàn ông đó thấy có người đến liền lẻn ra khỏi con hẻm.
Anh tôi trở lại khu ổ chuột.
“Em ở nhà một mình à? Người lớn đâu rồi?” Anh liếc nhìn căn phòng trống không, cau mày lại.
“Mẹ em đánh mạc chược chưa ạ” Tôi chưa kịp hoàn hồn, toàn đều đang run rẩy.
Anh không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào vai tôi: “Đừng , anh sẽ đợi ở bên ngoài, khi nào mẹ em mới đi.”
Anh chỉ chỉ vào cây dương hoài cửa.
Sau đó lấy điện thoại ra, đứng dưới gốc cây dương hoài đó suốt mấy đồng hồ.
Mỗi tôi trong mộng tỉnh dậy, cúi xuống qua cửa sổ luôn nhìn thì anh ấy đứng đó.
Ánh trăng rọi lên khuôn mặt của anh, bóng anh dưới gốc cây kéo dài dài.
Cái bóng dài ấy giống như một tia sáng chiếu rọi cho cuộc đời tối tăm của tôi.
Đêm đó mãi đến gần sáng mẹ tôi mới trở .
Đợi khi tôi tỉnh dậy, dưới gốc cây dương hoài đã không còn bóng người.
Tôi ở dưới gốc cây nhặt được thẻ học của anh , anh tên Dương Hoài, đang học ở trường trung học số 1 Nam Dương.
Bắt đầu lúc đó, tôi có một ước mơ mãnh liệt là được vào học cùng một trường với anh.
Tôi ở khu ổ chuột, tránh xa những đứa trẻ nghịch ngợm đó, nỗ lực đọc sách, thi vào trường trung học số 1 Nam Dương, lại nhìn thấy anh là một trong những học ưu tú tốt nghiệp, đậu vào đại học Hải Nam.
Tôi lại bắt đầu ngày đêm học tập, đậu vào đại học Hải Nam.
Kết quả, anh lại thi tuyển sau đại học, cuối cùng lại đến Mỹ du học.
……
Anh đời này đều không thể quen tôi.
Tôi đem giấu thẻ học của anh trong nhật kí của chính mình.
……
Nhưng mà, anh và chị gái của tôi ở bên nhau rồi, còn cùng chị gái tôi có con .
Anh vĩnh viễn không thể tôi luôn ở trong góc tối đó, không ngừng nỗ lực vì việc yêu thầm anh.
Nghĩ đến đây, trái tim đau nhói khiến tôi có chút thở không nổi.
Nhớ đến hôm qua Dương Thạc nói mẹ đã c.h.ế.t rồi, tôi cũng có hơi hoảng loạn.
như đã vậy, chắc mẹ tôi buồn lắm.
Suy nghĩ hồi lâu, khó lắm tôi mới có thể bình tĩnh đến giờ tan làm, tôi quyết định tìm anh ấy hỏi cho rõ ràng.
18
đến nhà, một chuyện chưa từng có sẩy ra , anh ấy ở nhà.
Tôi gõ cửa thư phòng anh.
Anh ấy ra mở cửa.
“Sao thế?” Anh đứng ở cửa nghi hoặc nhìn tôi.
“Anh kết hôn với tôi, có phải vì tôi giống với người nào đó không?” Tôi lấy hết can đảm, hỏi thẳng vào vấn đề.
Anh sửng sốt một giây, dáng vẻ không hiểu lắm, “Náo cái gì vậy? Ngoan, đợi một lát anh đến phòng tìm em sau ”
Anh không nguyện ý nói, là cảm thấy tội phải không?
Nhưng điều bí ẩn đè nặng nơi đáy lòng tôi, tôi không muốn chờ đợi thêm nữa.
“ anh chỉ xem em là công cụ đón con, hoặc là thế của ai đó, để em ngoan ngoãn làm một bộ máy, , em không làm được, anh tìm người khác.”
Tôi quyết tâm muốn hỏi cho rõ ràng.
“Nói cho rõ, công cụ gì, thế nào?” Đột phía sau anh vang lên một giọng nói già yếu.
Sau đó một ông lão với mái tóc bạc phơ cầm gậy bước ra.
Tôi giật mình.
Dương Hoài bất đắc dĩ tay lên ấn trán, nhẹ giọng nói: “Ông nội anh ”
Ông nội?
Chết tôi rồi.
“Gọi ông nội đi.” Anh nháy mắt với tôi một cái.
“Ông nội.” Tôi nào dám trái lời.
“Kết hôn cũng không nói, còn giấu người trong nhà, cháu đây là muốn làm gì hả?” Ông nội giận dữ nhìn chằm chằm Dương Hoài.
“Gần đây… bận ạ” Dương Hoài trả lời cho có lệ.
“Kiếm được vài đồng tiền thối, sao hả, cháu dâu cũng giấu không cho lão già này xem.” Ông nội suýt thì dùng gậy đánh anh, vì có tôi ở đó mà ông đã kìm lại.
“Làm sao có thể giấu được người, không phải giờ người cũng đã ở đây rồi sao?” Dương Hoài đỡ lấy ông nội, “Người đã lớn tuổi rồi, không nên tức giận nữa.”
Tôi đứng ở đây, một chút cũng không dám nhúc nhích.
“Cháu tên gì?” Ông nội hạ giọng, mỉm với tôi.
Tốc độ thay khuôn mặt này trực tiếp khiến cho tôi ngớ người.
“Giang ạ ” Tôi nhẹ nhàng nói.
“Giang ? Cháu chính là vợ của cháu trai ta đúng không? Tên nhóc thối, không phải con nói không thành sao?” Ông nội mắng Dương Hoài một câu, lại nói với tôi, “Cháu mau nói với ông nội đi, cái tên nhóc thối này làm sao mà ức h.i.ế.p con?”
“A?” Tôi liếc nhìn Dương Hoài, anh bất lực nhún vai.
“Nhìn nó làm gì? Đừng , ông nội làm chủ cho con.”
“Ông đừng hỏi cô ấy nữa, cô ấy đã bị ông dọa rồi.” Dương Hoài trực tiếp kéo ông nội vào thư phòng, “Có gì hỏi con là được.”
“Con để ta nhìn thêm chút nữa… tên nhóc này…” Ông nội bị anh kéo vào thư phòng, đóng cửa lại.
Ngay lúc tôi đang do dự có nên đi hay không.
Cửa lại mở ra.
“Đến phòng khách đợi anh, cho anh mười phút.”
“Ồ.” Tôi gật gật đầu.
“Tên nhóc thối này, các con cãi nhau rồi à? Sao lại để người ta đến phòng khách ngủ.” Không lúc nào mà ông nội lại nghe được.
cứu…..
Tôi quá nên bỏ chạy.
Qua mười phút, anh ấy đến gõ cửa phòng tôi.
hình cao lớn của anh ấy tựa vào khung cửa, nhìn tôi, vừa tức giận vừa buồn : “Nói xem, thế , người mình , lại là kiểu náo loạn gì mới đây?”
“Lẽ nào không phải.” Tôi nhỏ giọng phản bác, “Theo thỏa thuận kết hôn, một tháng anh gặp em bao nhiêu , ta nói được với nhau bao nhiêu câu.”
“Lúc nói chuyện có nào không liên quan đến anh và con của người phụ nữ khác.”
“Chuyện cần em làm chính là chăm sóc tốt cho con anh trong lúc anh đang phong tuyết nguyệt cùng người phụ nữ khác.”
“Lẽ nào không phải.”
Anh ấy rõ ràng sửng sốt trong chốc lát, sau một lúc im lặng, lại lên, “ em muốn một cuộc hôn nhân sự, anh cũng không phải không thể cho em.”
Tôi bị anh làm cho cứng họng không nói nên lời, tim nhảy lên một hồi, “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Nhưng mặt không đổi sắc mà nói lại một câu, “Phòng khách là em yêu cầu để em ngủ, anh cũng không khóa cửa phòng ngủ chính.”
Tôi sắp phát điên rồi.
Anh ấy có ý gì vậy.
Anh ấy nghĩ tôi náo lên chỉ vì muốn ngủ cùng anh ấy sao ?.
Tôi tức giận muốn phản bác, nhưng nhất thời nói không nên lời, như thế mà bị thao túng.
“Anh không có người mình , lúc không có, hiện tại…” Anh dừng lại một lát, ánh nhìn đến trên người tôi, “Để xem, Tạm thời anh không có cách nào trả lời em được.”
Anh ấy nói dối cũng chẳng thèm đỏ mặt sao?
“Vậy mẹ của Thạc Thạc, anh chưa từng chị ấy sao?” Tôi hỏi thẳng .
“Liên quan gì đến cô ấy?” hỏi lại.
“Đương là có liên quan đến chị ấy, chị ấy là chị em, anh và chị ấy có con với nhau, còn kết hôn với nhau, anh xem em thành loại người gì?” Nhớ đến việc này, tôi liền ủy khuất đến muốn khóc.
im lặng, xem ra tâm tình không
Ltốt.
“Lý Khiêm là chị gái em?”
“Đúng vậy.”
Anh không nói nữa, “Cuối tuần này anh em đến một nơi.’’
Nói xong lời này, anh quay người rời đi.
Không giải gì .
Anh đi rồi, trái tim tôi không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Nằm trên giường, tôi nghĩ đến vừa rồi nên nói lại với anh một câu, “Đàn ông đã từng ngủ cùng người khác, tôi không thèm “. Đúng, chính là như vậy.
Sao lúc đó tôi lại không nghĩ đến chứ? Tôi lại càng tức giận hơn.