Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
24
hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Dương Hoài trở nên mập mờ hơn.
Mỗi khi tan làm không có việc gì, anh ấy sẽ cùng tôi đi đón Dương Thạc tan học.
Tối đến, anh ấy cũng cố gắng không đi đâu xa, ở nhà cùng tôi và Dương Thạc làm đồ thủ công.
Trước khi đi ngủ mỗi đêm, anh ấy trò chuyện với tôi một lúc, phần thời gian, anh ấy chỉ im nghe tôi nói, rồi cầm một cuốn sách lật qua vài trang.
Trước khi đi, anh ấy luôn nói với tôi một câu: “Nếu có chuyện gì cứ tìm anh, anh không tắt máy cũng không khóa cửa.”
Tôi hiểu hết ẩn ý trong lời nói của anh ấy.
Dù không có nụ hôn, không có cái ôm, thậm chí không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, nhưng mỗi tôi đều bị hành động nhỏ nhặt của anh ấy làm tim đập thình thịch.
Dương Hoài đề nghị cuối tuần đến gặp mẹ tôi.
Tôi suy nghĩ rất lâu rồi đồng ý.
chuẩn bị cho cuộc gặp này, tôi đã xin nghỉ phép sớm về nhà dọn dẹp nhà cửa cho mẹ và nhắc nhở mẹ đừng nói điều không hay.
Lần này, mẹ tôi khá hiểu chuyện.
Biết tôi dẫn bạn trai về, bà vui mừng không thôi. “Yên , mẹ sẽ cố gắng thể hiện thật tốt.”
Mẹ tôi vỗ n.g.ự.c đảm bảo. Bà mở một quán đánh bài ở khu nhà ổ chuột, giờ đây bà không còn đánh bài nữa, chỉ ngồi xem và thỉnh thoảng rót trà, pha nước, cũng khá phù hợp.
25
Ra khỏi nhà mẹ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, bước trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tối đó về đến nhà, vừa mở cửa, tôi thấy thêm một đôi giày cao gót ở cửa.
Ngay sau đó, tiếng cãi vã vang lên phòng khách.
“Anh không muốn buông đứa bé thì hãy cưới em, em đã đợi anh lâu rồi.”
Nghe thấy giọng nói của người nữ, tôi như bị sét đánh, đứng sững sờ tại chỗ.
Cuối cùng cô ấy vẫn đến.
“Không thể nào.” Dương Hoài tỏ ra rất bình tĩnh.
“Tại sao không thể? Anh thà đi cưới một người nữ xa lạ, còn hơn là cưới em?” Người nữ kia tức giận.
“Em nghĩ anh sẽ ở bên bạn gái của anh em mình à?”
“Nhưng anh rõ ràng biết đầu đến giờ em chỉ mình anh! Em ở bên Châu Sóc cũng chỉ chọc tức anh, tại sao anh không thể nhìn vào em?” Người nữ khóc nức nở.
Tim tôi như thắt lại.
Tất tôi đoán ra đó là ai rồi
Là chị gái tôi.
Nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy lại Dương Hoài, Dương Hoài mà vẫn sinh con cho Châu Sóc?
Giờ đây cô ấy lại đến ép Dương Hoài cưới mình?
Tôi biết Dương Hoài rất yêu thương Dương Thạc, chắc chắn anh ấy sẽ không dễ dàng buông tay. Tôi cảm thấy khá lo , sợ nghe thấy câu trả lời của anh ấy.
Và rồi…
“Anh không em, bao giờ, và sẽ không bao giờ.”
Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp.
“Ha ha…” Cô ấy đột trong nước mắt, “Anh thật sự nghĩ rằng đứa bé có thể rời xa mẹ của sao? không có mẹ, sẽ lên như thế nào? sẽ nhạy cảm, tự ti, sẽ đi đến điều cực đoan… Anh có chịu trách nhiệm nổi không?”
Dương Hoài im .
Tim tôi như c.h.ế.t .
Tôi nhớ lại lúc Dương Thạc khóc lóc nói với tôi “Giang Sinh, cháu không có mẹ nữa rồi”
“Mẹ cháu c.h.ế.t rồi”, đôi mắt của bé lúc đó đầy tổn thương.
Đứa trẻ là vô tội.
Nếu biết mẹ mình đã lại nhưng chỉ coi là một quân cờ, bé sẽ đau khổ biết bao.
Tôi thay giày rồi bước đến.
Dương Hoài nhìn thấy tôi đầu tiên.
Nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh, sự bất lực, nỗi đau khổ không thể giải quyết, tôi cảm thấy rất xót xa.
“Cô là ai?” Thiến nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn sang Dương Hoài, sự nghi hoặc chuyển thành ghen tị.
“Chị gái.” Tôi bình tĩnh gọi.
Đây là lần đầu tiên trong 27 tôi gặp cô ấy.
Mọi thứ tôi biết về cô ấy đều đến bà ngoại.
Tôi từng tưởng tượng khi gặp lại cô ấy, cô ấy sẽ ôm tôi và gọi tôi là em gái, hoặc sẽ khóc lóc nói nhớ tôi biết bao, hoặc đơn giản là coi tôi như một người xa lạ.
Nhưng tôi không ngờ lần đầu gặp lại lại trong hoàn cảnh như thế này.
Trời thật trớ trêu.
Tôi bình tĩnh nói với cô ấy rằng cô ấy có một người mẹ ở khu nhà ổ chuột, bà rất nhớ cô, và bây giờ tôi đã kết hôn với Dương Hoài.
Cô ấy đứng đó, không hề quan đến việc mẹ mình sống ra sao, có khỏe không, mà chỉ quan một điều.
“Cô ở khu nhà ổ chuột, không có chút học thức, cô dựa vào cái gì mà cưới Dương Hoài ?”
“Rõ ràng là tôi anh ấy trước, cô dựa vào cái gì mà giành giật với tôi?”
Tôi sững sờ.
“Ai nói cô anh ấy trước?”
Cô ấy và cả Dương Hoài đều ngạc .
“Tôi muốn chị về thăm mẹ, bà ấy rất nhớ chị.” Tôi thở dài, không muốn cãi nhau với cô ấy nữa.
“Tôi thà đi xin ăn còn hơn nhận bà ta là mẹ.” Cô ấy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu căng.
Tôi người đi, không muốn nước mắt chảy ra.
26
Tôi đang ngồi ban công hít thở không khí trong lành , trong đầu lại nghĩ đến mẹ .
Một người nữ thật ngu ngốc khi bị tra tấn đến mức mỗi đều mất tích vào đúng sinh nhật của con gái mình vào tháng đó cũng chính là đứa con gái mà bà nhớ nhung lại không thể nhận bà .
Điều đó thật là trớ trêu .
Một lúc sau tiếng nói của Dương Hoài đang dần mất bình tĩnh, đè nén cơn giận đuổi Thiến ra .
Khi bị Dương Hoài nói Thiến tức giận đến mức giậm nói Dương Hoài không phải người, khóc lóc chạy ra .
Sau đó Dương Thạc cũng được đón về cùng cô ấy.
Tôi thật sự cảm thấy khó hiểu, tôi nghĩ làm sao có thể có một người mẹ đối sử tệ bạc với con ruột mình như vậy .
Đêm đó tôi không ngủ được liền xuống bếp uống nước .
Cảnh tượng trước mắt đã khiến tôi giật mình.
Khi thấy ai đó đang ngồi trên ghế sofa, đến gần tôi mới phát hiện ra đó là Dương Hoài .
Anh ấy không thay quần áo hay bật đèn mà chỉ lẽ ngồi đấy.
Nhìn cả người anh ấy như chìm trong bóng tối trông đặc biệt cô đơn .
Anh ấy người lại nhìn thấy tôi lên tiếng trước : “sao em không ngủ “.
Tôi bước tới ngồi cạnh anh ấy nói :
” không ngủ được , còn anh thì sao “
Anh ấy chỉ lẽ ngồi, không lên tiếng.
Thấy thế tôi ngập ngừng hỏi anh ấy đang lo cho Dương Thạc sao?.
Anh khó chịu cụp mắt xuống ,dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói:
” Thằng bé không mang gấu nhỏ mà ôm ngủ mỗi đêm đi”
Tôi liền sửng sốt không nói được gì.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng Dương Hoài dù quá nghiêm khắc với Dương Thạc, hiếm khi mỉm với thằng bé.
Anh ấy thật sự không phải là một người cha hiền lành .
Tuy , anh ấy đều biết mỗi đêm Dương Thạc sẽ ôm gấu bông đi ngủ …
Thật ra tôi cũng không biết cách an ủi người khác.
Tôi lấy hết can đảm có chút ngập ngừng hỏi anh ấy vậy anh có muốn gửi gấu bông cho thằng bé không.
Khi tôi vừa nói xong anh ấy liếc nhìn tôi rồi đứng dậy nói :
” Em đi ngủ trước đi anh ra một lát .”
Thấy thế tôi liền bảo muốn đi cùng, anh ấy sửng sốt một lúc rồi nói được .
Lúc ở trên xe tôi cứ nghĩ nhà của Dương Thạc xa lắm nhưng thật ra cách đó chỉ một giờ lái xe .
Mà Dương Hoài dường như đã quen với lộ trình này .
Tôi liền sang hỏi anh ấy rằng anh ấy đã đến đây nhiều lần .
Anh ấy cũng không có ý định giấu điều ấy liền trả lời ” ừ “.
Một lúc sau anh nói thêm Khi Dương Thạc bị bệnh, thằng bé luôn khóc tìm mẹ .
” Anh luôn mang thằng bé đến đây lúc nửa đêm , hy vọng Thiến có thể chăm sóc đứa trẻ nhưng sau đó thì sao? cô ấy thậm chí còn không muốn gặp “.
Tôi chỉ lẽ nghe.
Mỗi lần mẹ mắng tôi bà luôn nói Giang Sinh mẹ đã nuôi con , con có biết mẹ đã vất vả thế nào không …
Con có biết ban đêm mọi người đều ngủ, ta đã một tháng không ngủ, nuôi con sống bằng mồ hôi nước mắt, lên nếu con dám bỏ mẹ, ta sẽ đánh gãy con.
Còn Dương Hoài thì sao ,anh là người đàn ông đã nuôi con trong suốt bốn .
Trong bốn qua chắc hẳn anh đã cảm thấy cô đơn và hụt hẫng mỗi khi phải đối mặt với lời cầu xin gặp mẹ của con mình .
Ngay lúc này tận đáy lòng tôi thật sự cảm thấy thương hại anh ấy.
27:
Nhà của Dương Thạc là một căn biệt thự rộng .
Chạy một lúc xe dừng lại trước cửa , tôi bước xuống.
Trong lòng cũng có chút tò mò.
Vì lúc này là nửa đêm đèn trong biệt thự đã tắt .
Sau khi Dương Hoài gõ cửa , liền có người dẫn chúng tôi vào nhà.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, mái tóc hơi bạc trắng bước xuống.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy ông ấy tôi bị sốc .
Tôi cảm thấy người đàn ông trước mặt này rất có thể là người cha tin đồn mà mẹ tôi nói rằng đã c.h.ế.t .
Ông ấy nhìn thấy Dương Hoài liền nói :
” Mau ngồi xuống , sao lại tới đây vào lúc nửa đêm ?”
Với Dương Hoài thì rất nhiệt tình nhưng khi ánh mắt ông ấy nhìn sang tôi lại trở nên không mấy thiện cảm nữa .
Sau đó Dương Hoài trực tiếp nói rõ ý định của mình hôm nay đến đây .
” Tôi mang đồ đến cho Dương Thạc , thằng bé ngủ rồi sao ? Vậy tôi không làm phiền nữa”
Nói xong anh ấy đứng dậy định đi về.
Đang đi Dương Hoài bị ông ấy gọi lại:
” Rõ ràng biết Thiến Thiến có ý gì với trong nhiều như vậy”.
Ông ấy khinh liếc nhìn tôi :
” Ta cũng nghe nói mới kết hôn , không lẽ thật sự không chọn được ai khác sao, cả thứ rác rưởi này cũng lấy về được?”
Tôi đứng đó cảm thấy hết sức bất lực.
Bởi vì tôi sống trong khu ổ chuột, vì tôi có một bà mẹ đơn thân nên nhiều người được phép coi tôi sao ?
Tôi không biết là tôi đã nghe thấy lời như này bao nhiêu lần, tôi cũng đã nghĩ mình có thể bình thản chấp nhận .
Nhưng ông ấy là cha tôi , sự ghê tởm và khinh trong mắt ông ấy giống như một thanh kiếm sắc bén đ.â.m vào trái tim tôi , tất cả lòng tự trọng của tôi đã bị trà đap dưới ông ấy .
Khi nghe xong lời ông ấy nói Dương Hoài dừng bước, ôm lấy tôi nói:
” tiên sinh cô ấy là vợ tôi ,tôi nghĩ nếu ông còn quản nhiều như vậy thì việc hợp tác giữa công ty không cần thiết nữa đâu”.
Ông ấy sợ đến mức sắc mặt thay đổi .
kịp ông đinh thần tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ông ấy nói:
” Tôi là Giang Sinh “
Ông ấy nhìn tôi , rõ ràng không quan tôi là ai .
” Mẹ tôi là Giang Yến “.
Tôi cố gắng nở nụ , người đi theo Dương Hoài .
Khoảnh khắc lại nhìn ông ấy , tôi nhìn thấy sự bối rối và hoảng loạn trong mắt ông , trong lòng tôi mỉm .
Vào lúc này cuối cùng tôi mình đã bỏ cuộc .
Mẹ tôi nói đúng , cha tôi đã mất và tôi không còn cha nữa .
Sau khi bước ra khỏi cửa , Dương Hoài nhìn khuân mặt đầy nước mắt , im không nói gì.
Chắc hẳn anh ấy đang thắc mắc tại sao tôi lại khóc .
Sau đó anh kéo tôi lại , cúi đầu nhìn tôi với vẻ mặt lo :
” Đừng khóc, là anh không tốt , anh không nên đưa em đến đây “.
Anh cho rằng lời nói của ông đã tổn thương tôi .
Nhưng Dương Hoài không biết người đàn ông đó sở dĩ có thể tổn thương tôi chỉ vì thân phận của ông ấy.
Tôi đi , muốn giữ lại chút lòng tự trọng cuối cùng trước mặt anh, “Đó không phải lỗi của anh “.
Tôi gượng cố tỏ ra thờ ơ nhất có thể đó là cha tôi , có thể bạn không tin nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ấy .
Sau khi bình tĩnh lại tôi lau nước mắt , tưởng mình có thể kiềm chế lại được , nhưng khi Dương Hoài cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt lo , phòng ngự cuối cùng của tôi lập tức vỡ vụn, tôi bật khóc nức nở .
Anh ấy không nói gì nữa chỉ nhìn tôi như vậy hồi lâu ,cuối cùng anh ấy kéo tôi ôm vào lòng.
Anh chạm nhẹ vào đầu tôi :
” Ngoan nào đừng khóc nữa “
Nhưng tôi lại càng khóc to hơn, tôi không thể ngừng lại .
Tôi đã tưởng tượng ra câu nói này rất nhiều lần .
Trong lúc bị mẹ đánh mắng điên cuồng
Khi tôi bị bạn cùng lớp trêu trọc vì là đứa con hoang không có cha …
Khi tôi lo cho sức khỏe của mẹ nhưng không đủ tiền chữa bệnh cho mẹ
Lúc đó tôi đã tưởng tượng rằng cha tôi sẽ bước đến gần tôi , ôm tôi vào lòng và nói ” Giang Sinh đừng khóc “.
Nhưng cuộc đời lại tàn khốc hơn so với tưởng tượng .
Trên đường về tôi không nói gì .
Dương Hoài không hỏi tôi nữa .
Có lẽ anh ấy cũng muốn giữ một chút lòng tự trọng cuối cùng cho tôi .
28
sau đó, Dương Hoài đối xử rất tốt với tôi.
Mỗi đều đưa tôi đi làm , lại đợi tôi cùng về.
Nhưng tôi luôn viện cớ tránh mặt anh.
Sau đó, tôi rời đi ,chuyển tới nhà mẹ tôi ở khu ổ chuột.
Mẹ tôi thấy tôi hàng đi làm về đều đưa nước bưng trà trong quán mạt chược giúp bà, hài lòng vô cùng:
“ Lương mọc ra rồi à, biết tới mẹ luôn?”
Chỉ là qua mấy như vậy, bà ấy phát hiện có cái gì hơi sai sai.
“ Làm sao? Cãi nhau với người yêu phải không? Không phải con nói Dương Hoài cuối tuần sẽ tới sao, sao không thấy ?”
Tôi cúi thấp đầu, không có trạng trả lời nhưng vẫn đáp :
”Không kết hôn nữa đâu ạ.”
“Không kết hôn? Con lại muốn làm cái trò gì nữa?”
Mẹ tôi càng nói càng tức liền giơ tay muốn đánh tôi.
Giây trước đang nói nói vui vẻ , giây sau đã thành hiện trường bạo lực gia đình.
Càng quá đáng hơn là, bà ấy gói hết đồ của tôi lại ném ra .
“Mẹ ơi!!!!!!!”
Mẹ tôi không hề mủi lòng, ở trong nhà nói ra:
“ Cút về! Ai cho ở đây mà ở, ngứa mắt!”
Tôi thực sự rất muốn khóc .
“Nhưng mà con biết đi đâu bây giờ?”
“Đi đâu nữa , đương là đi tìm người yêu của mày , có vấn đề thì giải quyết, mày trốn trốn tránh tránh ở đây được cái gì? Né tránh chỉ là hành vi của phế vật, đây không phải bãi rác, không chứa chấp đâu!”
“ Con đã nói rồi mà, con không kết hôn. Cũng không cần anh ấy tội nghiệp !”
Tôi ôm đầu gối ngồi trước cửa nhà, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Mẹ tôi đi ra, mắng tôi như tát nước:” Ai tội nghiệp mày? Mẹ tao nuôi mày lên xinh đẹp ngoan ngoãn, có công có việc, thua kém ai mà tội nghiệp? Ai nói mày vậy? Mắt mù hả? Dám chê mày, tao liều mạng với liền ? “.
Tôi sững người.
Tôi rầu rĩ ngồi đó ngước đầu nhìn bà “ Vậy mẹ đi liều mạng với cha con đi”
Mặt mẹ tôi xịt keo cứng ngắc liền .
Một lúc lâu sau, bà mới khó khăn mở miệng :
“ Mày tìm tới ông ta rồi?”
“Dạ”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà :
” Con tìm rồi, ông ta nói con rác rưởi.”
Mẹ tôi sững sờ đứng đó.
Rồi bà hồi thần ,mắng một câu “ Kiến Quốc cái tên đáng c.h.ế.t này!”
Bà mang dép vào rồi đi mất.
Tôi bất tri bất giác đi vào phòng mình.
Đến nửa đêm mẹ tôi mới trở về.
Bà ấy mở cửa ra, đá văng cái ghế của tôi , vụng về an ủi :
” Đừng khóc nữa, mẹ mày cào nát mặt cái tên đàn ông c.h.ế.t tiệt đó rồi, hắn ta mà dám nói mày nữa , mẹ xé mồm hắn luôn.”
Tôi kinh hoàng nhìn quả đầu rối bù cùng khoé mắt bầm tím của bà , nói không nên lời:
“ Mẹ mới nãy là chạy đi đánh lộn hả?”
“Chứ không thì sao?”
Mẹ tôi ngồi xuống, không ngừng chửi mắng :
“Lâu quá không đánh, tay không còn linh hoạt như lúc trước nữa rồi .”
“Mẹ điên rồi sao? Mẹ bao nhiêu tuổi rồi còn đi đánh lộn, bác sĩ đã dặn không được vận động kịch liệt mà”
Tim tôi thắt lại.
Mẹ tôi cảm thấy chả sao, bà ai ủi tôi : “Sợ cái gì, không c.h.ế.t được.”
Lại nói: “Ông ta mà dám ức h.i.ế.p mày, tao có nằm trong quan tài cũng phải bò ra đánh c.h.ế.t lão!”
Tôi im.
Hít một hơi dài, tôi run rẩy chạm vào vết bầm nơi khoé mắt bà, hỏi: “Mẹ đau không?”
Mẹ tôi khoát tay tôi, trả lời :“Không đau.”
Chúng tôi cứ ngồi như vậy, không nói không rằng.
Qua rất lâu, mẹ tôi mới nói: “Mẹ bao giờ hối hận vì hôn với ông ta”
Bà trầm mặc một lúc lại nói: “Cho dù mọi người đều cảm thấy mẹ điên rồi, khuyên mẹ không nên hôn, ai lại không yên ổn làm phu nhân nhà giàu , một muốn hôn rồi trở nên nghèo khó túng quẫn như vậy.”
“Nhưng mà người ta đâu biết ông ta có khuynh hướng bạo lực rất nghiêm trọng đâu, lúc mẹ mang thai chị của con, không biết đã bị đánh bao nhiêu lần. Lão ta không vui liền đánh mẹ, uống rượu cũng đánh mẹ, mẹ thật sự chịu không nổi.”
“ Mẹ cứ ngây thơ nghĩ rằng, nếu có con rồi lão ta sẽ thay đổi, nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà”
“Mẹ nhịn lão , mãi đến khi sinh ra con, mẹ thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi, vì vậy đề nghị hôn”
“Đánh nhau ấy mà, mẹ , mẹ sợ ai bao giờ, mẹ có thể đánh tới mức một là hắn c.h.ế.t là mẹ chết, tính mẹ mày tuyệt đối không bao giờ nhận thua ai.”
“Nhưng mà, mẹ có con, lúc đấy chị con khóc lóc sợ hãi cực độ như vậy, mẹ làm sao không bận cho được “
“Khoảng thời gian hôn, mẹ đương muốn đưa đứa đi , nhưng lão ta có tiền , có quyền, còn mẹ ngay cả thu nhập còn không có, vì vậy toà phán không cho các con theo mẹ, chỉ có con bởi vì đầy tháng nên mới được theo mẹ thôi”
Tôi bao giờ nghe mẹ nói về nguyên nhân hôn.
Nói thật lòng, tôi trước đây luôn cho rằng cha mẹ hôn là do tính cách của mẹ tôi .
Không nghĩ rằng do cha tôi bạo lực gia đình.
Tôi sững người nhìn bà, nghe bà bình tĩnh kể về quá khứ bi thảm của mình , chỉ muốn ôm chặt bà một cái.
Tôi hỏi mẹ : “Vậy chị con thì sao ạ? Mẹ không lo cho chị ấy sao?”
Mẹ tôi thở một hơi dài : “Lo chứ, làm sao có thể không lo được? Mẹ nhờ người hỏi thăm rồi, chị con không chịu thua kém, thành tích tốt, vào được trường cấp ba trọng điểm, lại vào được trường đại học trọng điểm, sau đó đi Mỹ du học rồi”
“Cha con chẳng ra làm sao, vậy mà tìm được cho chị con bà mẹ kế còn tính là… người, không ngược đãi gì con bé”
“Mẹ có bắt gặp bọn họ trên phố, tay dắt tay nhỏ, giống như cặp mẹ con chính vậy.”
Bà ngừng lại một chốc ,”Mẹ còn làm gì được? Chị con tuổi đã không ở với mẹ, đương sẽ coi mẹ kế như mẹ ruột mình rồi, tuổi thì làm gì đã có ký ức ?”
Mẹ tôi đứng lên , nhìn tôi :”Không nhớ cũng tốt”
“Giang Sinh, con có phải con gái của ta hay không? .
thì theo đuổi, sợ cái gì? Cái người gọi là Dương Hoài kia, có phải là người trong nhật ký của con không?”
Tôi chấn kinh, bật dậy hỏi:
“Mẹ!!! Mẹ xem trộm nhật ký của con?”
“Ai thèm xem, lúc mẹ dọn vệ sinh, thẻ học sinh của con bị rơi ra, là mẹ giúp con nhặt lên mới thấy đó”
“Mẹ là mẹ con , con là dạng gì chẳng lẽ mẹ không biết? Trẻ con trong khu đều đi chơi cả, chỉ có con ngồi đó học, mẹ còn không hiểu tại sao à?”
“Con…”
Crush mình giấu bao nhiêu bị phát hiện, thật sự là xấu hổ muốn c.h.ế.t .
“Chuyện của con với chị con, cả chuyện đứa bé kia nữa, mẹ đều biết cả rồi. Lòng bàn tay hay ngón tay đều là thịt , đồ vật thuộc về con không ai có thể cướp đoạt lấy. Tự mình nghĩ cho kỹ”
Mẹ tôi nói xong, đi ra đóng cửa lại.
lại tôi một mình, đứng trong phòng trầm tư.
Tôi Dương Hoài, tôi muốn gả cho anh , đã rất lâu rất lâu.
Chỉ là, trước đó anh ấy kết hôn với tôi chỉ vì Thạc Thạc, bây giờ đứa nhỏ đã về với mẹ ruột , vậy tôi còn ở lại làm gì nữa?
Tôi mờ mịt .
29
Văn phòng tôi tối nay có liên hoan, tôi không có trạng nên không muốn đi.
lắc đầu :
“Cô như này là thất tình rồi chứ gì? Bị đá à?”
“À…. Xem như vậy đi…”
nghe liền nhảy dựng lên :
“Tên đàn ông nào không có mắt như vậy , dám đá nhân viên của tôi!!!!”
“Không phải anh bảo em cái gì cũng dốt ạ?”
“Nhân viên của tôi dù cho cái gì cũng dốt thì cũng giỏi hơn người kia cả trăm lần!!!!”
Tôi không biết nói gì.
Cảm ơn, cũng được an ủi phần nào đó.
sống c.h.ế.t cũng phải kéo tôi đi bằng được , dụ dỗ:
“Thôi không phải buồn nữa, tối nay đi uống rượu, em nhắm trúng ai, anh giúp em chuốc rượu cho!”
“Hả….việc này…không được tốt lắm thì phải?”
không ngừng nói đạo : “Đàn ông mà say, cơ hội liền tay đó em không hiểu gì cả”.
Tôi bó tay, cuối cùng vẫn bị anh ấy lôi đi.
Đồng nghiệp nhắc nhẹ :
“ , anh không mời giám đốc Dương ạ?”
Bình thì vào bữa tiệc liên hoan như vậy, mọi người đều khách sáo mời Dương Hoài , nhưng anh đều trả lời kiểu
“Mọi người đi trước đi, tôi đến sau, đừng khách sáo” rồi không tham gia.
Mọi người đều ngầm hiểu đây chỉ làm cho đủ hình thức thôi.
Vậy mà, lúc chúng tôi đang ăn thịt nướng, thì thấy đầy mặt lúng túng: “Quy củ chút, Dương tổng đến rồi.”
Anh nháy nháy mắt .
“ư ư….”
Vị đồng nghiệp đang ăn điên cuồng sém tí bị nghẹt thịt c.h.ế.t .
Tôi kinh ngạc, cúi thấp đầu không muốn nhìn anh.
lấy giấy lau sạch vị trí trên cùng rồi mới nói: “Dương tổng, mời ngài ngồi.”
“Tôi ngồi đây là được rồi”
Một giọng nói trầm vang lên phía trên đầu tôi, ngay sau đó, bên cạnh tôi liền xuất hiện một đôi giày da đen.
Tôi có chút thấp thỏm.
Anh đổi giọng, ôn hoà hỏi tôi : “Có thể không?”
Tôi còn nói được gì nữa, chỉ có thể đem túi xách đang nằm trên ghế dời đi, nói: “Có thể”
Hơi thở nam tính bên cạnh làm tôi có chút đứng ngồi không yên.