Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đêm trước giao thừa, chú Hai ở quê lên nhà tôi gây chuyện.
Ông ta đòi ba tôi chuyển nhượng nhà mới mua ở Thiên Tân cho con trai ông ta.
Lý do là vì tôi là con , sau này cũng phải lấy chồng, vốn dĩ không tính là người nhà họ Lý.
Còn anh họ tôi sắp vợ, lấy hộ dạng thông tầng ở thành phố lớn làm nhà tân hôn thì vừa tiện nghi vừa nở mày nở mặt. Sau này sinh hai ba đứa con cũng không bị chật chội.
Ba tôi tức đến mức bật , nhẹ nhàng giải thích rằng nhà đó vẫn còn nợ hơn một triệu tệ tiền vay, giờ mỗi tháng tôi là người góp.
mà chú Hai lại gật đầu rất đương nhiên:
“ thì để Văn Văn tiếp tục .”
Ngay sau đó còn hỏi tiếp:
“Nhưng có ảnh hưởng gì đến việc sang tên không? Sau này Văn Văn có giành nhà tụi không?”
Tôi giành nhà á?
nhà đó là ba tôi tiền đặt cọc, tôi góp hàng tháng, giấy tờ ghi mỗi tên tôi, tôi có lý do gì phải tranh giành ai chứ?
1
Ba tôi cố nhẫn nại giải thích: nhà đó là mua cho tôi, sau sửa sang xong thì tôi sẽ dọn vào ở, liên quan gì đến con trai ông ta cả.
Nói đến nước này rồi mà chú Hai vẫn tự mình tưởng tượng, cho rằng ba tôi đùa.
“Anh nói linh tinh gì thế? Bao nhiêu tài sản của anh, sớm muộn gì cũng phải để lại cho con trai tôi chứ! là con trai duy nhất của nhà họ Lý đó! Không sửa nhà! Để tự sửa, nhỡ đâu con dâu tôi không thích kiểu trang trí của mấy người thì sao…”
Thấy ba tôi nghẹn lời thở phì phì, chú vỗ vai ba tôi, mặt mày đầy vẻ thắng thế:
“ rồi em trai, đừng đùa . nhà này lo mà làm thủ tục chuyển nhượng cho lẹ, vợ là chuyện lớn, làm anh thì đừng gây thêm rắc rối.”
Ba tôi làm kinh doanh, ngày thường hay khoác lác nhà rằng ông từng gặp đủ loại người trên đời, “rừng ngoài kia rộng lớn, chim gì mà tôi chưa thấy”.
Nhưng đến con chim kỳ dị đó lại chính là ông anh ruột của mình, ông hoàn toàn bất lực.
có thể một lần nhấn mạnh, tất cả tài sản ông dành dụm suốt mấy chục năm, đều là để lại cho tôi.
Tôi là người thừa kế hợp pháp, đời đến lượt anh họ tôi.
Nghe đến đây, chắc chú Hai cũng bắt đầu tin là ba tôi không nói đùa.
tay vào tôi, ông ta không tin nổi mà hét lên:
“Cho Văn Văn á? là con , sau này phải đẻ con cho nhà khác! có chết cũng không ghi tên vào gia phả!”
thế còn đúng dịp Tết mà ông ta mở miệng nguyền tôi chết.
Mẹ tôi – một giảng viên đại học cả đời dịu dàng nho nhã, chưa từng đỏ mặt cãi vã – cuối cùng cũng tức đến mức gân cổ chửi thề.
Chửi xong thì tối sầm mặt mày, ngã phịch xuống ghế không thở nổi, bảo tôi mau đưa thuốc hạ huyết áp.
Suýt thì vào ICU, may mà anh họ tôi kịp thời đến, mới dẹp màn kịch này.
Lúc lôi chú Hai ra ngoài, ông ta vẫn còn lèm bèm:
“Lão Tam! Không có con trai tao thì tao cho mày làm nửa đứa con, vợ mày cũng mãn kinh rồi, mày sớm muộn gì cũng tuyệt hậu!”
Ra tới cầu thang rồi mà chú còn không quên gào vào nhà tôi như muốn cho cả khu chung cư nghe thấy “nỗi oan ức” của mình:
“Đừng quên cái ơn của tao! Đừng quên chuyện tao làm vì mày năm đó…”
Mẹ tôi thở hổn hển giễu ba tôi:
“Chuyện gì? Giúp anh giấu bồ à?”
Ba tôi bất lực lắc đầu:
“ là mấy chuyện nhỏ, còn gì to tát đâu…”
2
Có một người thân kỳ dị như , cả nhà tôi ăn Tết không yên.
nên vừa rồi vào dịp nghỉ lễ 1/5, ba tôi bảo cả nhà phải quê dự đám anh họ, tôi và mẹ đều phản đối kịch liệt.
“Dù sao cũng là người một nhà, năm đó ba học đại học không có tiền đóng học phí, là chú Hai cấy lúa nuôi ba học mà…”
Ba tôi mang câu chuyện cảm động cũ mèm ra, còn nhắc lại vụ lộn xộn Tết:
“Lần đó cũng làm to chuyện quá, chú Hai biết sai rồi, nói lần này sẽ xin lỗi đàng hoàng.”
Tôi quay đầu lườm ông một cái:
“Xin lỗi kiểu gì? Đợi con chết rồi mới cho con lên gia phả hả?”
Tôi thì cứng rắn phản đối, còn mẹ tôi thì vẫn hiền lành như mọi .
Ba tôi chỗ mẹ mềm lòng mà thuyết phục, cuối cùng cũng dụ cả hai mẹ con tôi lên xe quê.
Nhưng không hiểu sao, suốt cả đoạn đường cao tốc, mí mắt tôi cứ giật liên .
Lúc tranh thủ lời email, tôi còn lướt xem tử vi, nói rằng tuần này tôi có thể gặp phải chuyện “khó tin đến mức kỳ quặc”.
hiểu vì sao, tôi lại tiện tay lướt xem điện thoại của ba, đó có một dòng khiến tôi sững người:
“Phải cẩn thận, có bí mật năm xưa sắp bị người ta khui ra.”
Cái quái gì ?
Tôi cũng không để tâm lắm. Rất nhanh sau đó, xe rời khỏi cao tốc, tới đầu .
Lúc xếp hàng làm xét nghiệm COVID, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, cứ nham nhở phía chúng tôi.
Ông ta cúi đầu biển số xe của ba tôi như xác nhận điều gì, rồi lại ngẩng lên tôi , đảo mắt đầu đến chân, nhe hàm răng vàng khè ra , khiến tôi rợn cả người.
“Ba, ai thế?”
Tôi vòng ra phía sau ba, liếc hướng ông ta rồi thì thầm, “Ông ấy cứ con .”
“Chắc người thôi, có là họ hàng bên nhà dì Hai mày.”
Tôi quay , không thèm để ý , cúi xuống lời tin nhắn công việc điện thoại.
Vì đến hơi trễ nên vừa vào là chúng tôi đến thẳng nhà chú Hai để dự tiệc .
Chú Hai vốn sĩ diện, tiệc tổ chức rất rình rang, thịt cá ê hề bày ra sáng, mời tới ba bốn chục , gần như nửa cái đều tới.
Tôi ngồi cạnh mẹ, ở một sát chính.
sau cú sốc Tết, huyết áp mẹ tôi vẫn chưa ổn định.
Tôi định lấy thuốc cho mẹ uống trước ăn thì bất ngờ có hai tay đè mạnh lên vai tôi.
“Văn Văn đến rồi à, càng lớn càng xinh.”
Tôi quay lại, là chú Hai.
Ông ta thân thiện, thậm chí có phần nịnh bợ, như thể quên sạch những chuyện gây ra Tết – là lật tung nhà tôi lên, là rủa ba tôi tuyệt hậu.
“ này toàn người lớn, Văn Văn ngồi đây không tiện. Qua bên kia , chú để sẵn chỗ cho con rồi.”
Ông lại khoác vai ba tôi, vồn vã như anh em thân thiết:
“Tối nay phải uống anh vài ly đấy. Hai anh em mình là ruột thịt, máu mủ nhau mà. Siêu Siêu nhà anh cũng là con trai của em, con trai em vợ, em không say không .”
“Nhưng em yên tâm.” – ông ta đột nhiên đổi giọng, hứa hẹn chắc nịch –
“Cái gì nhà em là của Văn Văn hết, không ai giành đâu.”
Nghe , tôi thoáng nghi ngờ – lẽ ông ta thật sự thông suốt rồi?
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi bị chú Hai đẩy tới một ở khá xa chỗ ba mẹ, ngồi cạnh một người đàn ông trẻ dáng vẻ hiền lành, mộc mạc.
“Đây là Lưu Bằng, chắc con còn nhớ. nhỏ, mỗi lần quê là con lại rủ nhau ra đồng bông chơi.”
Nói thật thì tôi nhớ gì mấy, thấy lạ vì chú Hai bỗng dưng tử tế lạ thường.
“Lưu Bằng học hết tiểu học thì theo ba làm công trình, xây cho mình biết bao nhiêu nhà. Giờ là đại gia hạng nhất hạng nhì ở đây, nhiều cô nhăm nhe lắm đấy.”
Chú Hai vừa nói vừa nháy mắt Lưu Bằng một cái rõ mạnh:
“Đây là Văn Văn, cháu chú. Tối nay tranh thủ nói chuyện nhiều vào nhé, lâu không gặp, đừng để xa cách quá.”
Lưu Bằng gãi đầu ngại ngùng.
Chú Hai thì tiếp tục tâng bốc, nói anh ta là hiếu thảo, giỏi giang, biết kiếm tiền, ai sánh bằng.
Còn tôi thì bị ông ta miêu tả thành một “ già” gần ba mươi tuổi, học cao quá, lo làm việc nên ế chỏng chơ.
suốt bữa tiệc, tôi và Lưu Bằng đều khá gượng gạo, biết nói gì cho hợp.
Chúng tôi trò chuyện qua loa vài câu, rõ ràng không hợp nhau.
Anh ta vừa nghịch điện thoại vừa hào hứng khoe:
“ cần hoàn thành nhiệm vụ tối nay, là có thể đưa nữ streamer anh thích lên bảng xếp hạng.”
Anh còn chìa điện thoại ra cho tôi xem – một cô uốn éo nhảy nhót gọi “anh ơi” ngọt như mật, đọc cả nickname của anh là “Tiểu Bằng ca lãng tử si tình.”
Tôi nghe mà nổi da gà, còn anh thì đến tít cả mắt.
Không thể tiếp tục .
Tôi ăn qua loa vài miếng, rồi quay đầu phía ba mẹ.
Chú Hai hồ hởi kéo ba tôi cụng ly liên tục, hai người nói cứ như mặc chung một cái quần.
Tôi không còn chút khẩu vị .
Bỗng có một người đàn ông trung niên tiến đến gần.
Chính là người tôi lúc ở cổng .
“Đây là Văn Văn nhà họ Lý đúng không?” – ông ta khoác vai Lưu Bằng, trông rất thân thiết.
“Tao là chú Lưu của con đây, nhỏ còn bế con cơ mà.”
Vừa nói, ông ta vừa giơ chén rượu lên, không cho tôi chối mà rót đầy nửa ly, rồi rót cho Lưu Bằng một ly đầy tràn .
“Thằng ranh này, tiếp khách kiểu gì mà để người ta ngồi không có rượu hả?” – vừa nói, ông ta vừa búng mạnh vào trán Lưu Bằng một cái, lập tức đỏ lòm một mảng.
“Uống , Văn Văn. Chú mừng con tốt nghiệp thạc sĩ, không dễ gì đâu.”
Tôi chối không nổi, đành nhấp vài ngụm cho xong.
Chương 2 ở đây nha: