Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Con gái tôi năm bước vào lớp một, mà hồ sơ xin nhập học lại từ chối.
Lý do đưa ra: chỉ tiêu đã có người đăng ký, không thể sử dụng lại.
Chuyện vô lý như sao có thể xảy ra?
Trường điểm vốn cực kỳ khắt khe, chỉ tiêu hiếm hoi, yêu cầu đủ điều kiện “hai giấy tờ hợp nhất”, “cư trú liên tục ba năm”. Tôi mua chính chủ, sổ hộ khẩu chỉ có ba người: tôi, và con gái. Suất học ấy sao có thể rơi vào tay người khác?
Tôi vội vàng ôm hộ khẩu lẫn giấy tờ chạy đến phòng giáo dục để tra cứu.
quả khiến tôi chết lặng: chỉ tiêu tôi đã người khác sử dụng đi học từ một năm trước, mà tôi hoàn không hề hay biết!
Tức giận đến mức mép tôi nổi đầy mụn nước.
Bố mẹ đã bỏ đời tích góp, giúp tôi mua căn hộ giữa trung tâm thành phố trị giá hàng chục triệu, chỉ mong con gái được học ở ngôi trường tốt nhất.
Ở những ngôi trường như thế , trừ khi sinh đôi, mỗi hộ chỉ có một suất duy nhất suốt sáu năm.
suất đã chiếm, con gái tôi biết thế đây?
Một viên tốt bụng nhắc khẽ: “Không có hộ khẩu chắc chắn không được hồ sơ. Chị nên đến công hộ tịch kiểm tra lại đi.”
Tôi như bừng tỉnh, lập tức lao đến đồn công .
Khi công tra cứu, tôi chết điếng: dưới tên tôi lại có thêm một bé bảy tuổi tên Hà Tư Lạc.
“ trẻ đã được nhập hộ khẩu từ bốn năm trước. Khi đó có người báo mất sổ hộ khẩu, nên cuốn sổ trong tay chị mới không hiển thị.”
Tôi phẫn nộ: sai sót trắng trợn như , tại sao tôi lại phải chịu hậu quả?
Nhưng lúc , ràng không phải lúc để truy cứu trách nhiệm.
bảo mật, phòng giáo dục lẫn công đều từ chối tiết lộ thêm thông tin Hà Tư Lạc.
Tôi buộc bản thân phải thật bình tĩnh.
bé họ Hà.
tôi cũng họ Hà.
Có khi người thân trong muốn nhờ vả, tôi lại không hiểu chính sách chỉ tiêu nên lỡ dại đồng ý giúp nhập hộ?
Tôi vội vã , liên tiếp nhiều lần mà không có hồi âm.
Mãi đến khi có người đứng cùng hàng khẽ nhắc:
“Có tên, có lớp, có trường rồi, tìm chẳng khó. Ra cổng trường chờ tan học là biết ngay thôi.”
Câu nói ấy như một hồi chuông cảnh tỉnh.
Tôi lập tức lái xe đến cổng trường.
Phải tận mắt kẻ dám ngang nhiên chiếm suất học con gái tôi.
2.
Trước cổng trường, dòng người chen chúc.
Hà Vũ – tôi – hoàn không nhận ra tôi đang đứng cách đó chỉ vài mét.
Ánh mắt anh ta dán chặt vào bóng hình nép trong lòng: Giang Tâm Như. Ánh ấy dịu dàng đến mức chẳng buồn che giấu, như thể đang nâng niu báu vật quý giá nhất thế gian.
Ngay lúc đó, một cậu bé từ trong trường chạy ùa ra, lao vào lòng Hà Vũ.
Đôi mắt nó sáng lấp lánh, giọng nói hớn hở không kìm được:
“Ba, mẹ! Cô giáo khen con vẽ bức tranh gia đình ba người đẹp lắm, con có giỏi không?”
“Con trai ba rất giỏi! Ba tự hào về con!”
Hà Vũ mỉm cười dịu dàng, xoa đầu thằng bé. Giang Tâm Như âu yếm nắm lấy tay nó.
Cảnh tượng ấy, hẳn bọn họ đã diễn qua không biết bao nhiêu lần. Không cần lời nói, sự gắn và thân mật cứ thế hiện .
Sau đó, ba người cùng nhau bước đến chiếc xe đỗ gần đó.
Cậu bé ngoan ngoãn ngồi vào ghế phía sau, còn Hà Vũ và Giang Tâm Như trao nhau nụ cười trên ghế lái.
Chiếc xe lăn bánh, dần khuất khỏi tầm mắt tôi.
Nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào.
Trái tim như búa tạ giáng xuống, tất mơ ước và kỳ vọng về tương lai phút chốc hóa thành tro bụi.
Kinh hoàng, khó hiểu, phẫn nộ, đau đớn… từng lớp cảm xúc dồn dập trào lên như sóng dữ, khiến tôi gần như không đứng vững nổi.
gương bé kia, không ai có thể phủ nhận huyết thống.
Dù còn nhỏ, nó giống Hà Vũ đến mức chẳng thể lẫn vào đâu.
Ba năm yêu nhau, chín năm , mười hai năm gắn bó chiếm trọn một phần ba cuộc đời tôi. Ấy mà tôi chưa từng hay biết anh ta đã có một con bảy tuổi.
bé ấy thậm chí còn lớn hơn con gái tôi một tuổi. Tôi biết phải đối diện thế đây?
Điện thoại rung lên, là tin nhắn Hà Vũ.
“Anh tăng ca, tối về muộn, em ăn trước đi.”
Cuối tháng Bảy, nắng như thiêu như đốt. Ánh trời rọi xuống cánh tay tôi, lẽ ra phải nóng bỏng, mà tôi chỉ thấy thân lạnh buốt.
Cái rét ấy từ trái tim lan ra, khiến đầu ngón tay tôi run rẩy không cách kiểm soát.
Tay tôi run đến mức chẳng thể lái xe, chỉ có thể lảo đảo lê bước về .
Nỗi đau nghẹn thở, tôi siết chặt hai bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Nhưng tôi chẳng cảm thấy đau. Sự trống rỗng trong lòng đã khiến tôi tê liệt.
Tôi cố tìm một lời giải thích hợp lý, nhưng càng nghĩ lại càng thấy mọi chi tiết quá ràng.
Ký ức từng chút một ùa về, phơi bày sự thật tàn nhẫn.
Khi con gái mới chào đời, Hà Vũ bế con một cách thuần thục đến lạ. Bạn bè còn trêu, chẳng lẽ anh quá mong cha nên đã luyện tập trước? Khi đó, vẻ anh thoáng lúng túng, rồi nhanh chóng lái sang chuyện khác.
Có lần tôi vô tình thấy trong đơn hàng Taobao anh xuất hiện mấy món đồ chơi bé trai. Hỏi ra, anh nói mua để tặng con đồng nghiệp, coi như trả nợ tình cảm.
Con gái tôi dị ứng nặng với sữa và xoài. Thế nhưng, trên ghế trong xe từng vương lại một mảng sữa chua xoài.
đây nhớ lại, từng chi tiết nhỏ đều thành bằng chứng đập vào .
Tôi chỉ hận không thể lập tức Hà Vũ, chất vấn anh ta sao nhẫn tâm giấu tôi ngần ấy năm? Nếu không chuyện chiếm suất học, tôi còn anh ta lừa dối đến bao ?
Cầm điện thoại trong tay, tôi bỗng như mất hết sức lực. Nước mắt lã chã rơi, tay chân lạnh ngắt giữa mùa hè rực lửa.
trời từ từ lặn xuống, thế giới quanh tôi cũng tối sầm lại, hệt như trái tim tôi.
Tôi không sao hiểu nổi, anh ta thế có thể tàn nhẫn đẩy tôi đến bước đường cùng .
Nhưng tôi biết, cái là hạnh phúc tôi đã hoàn sụp đổ.
Và tôi càng ràng hơn bao hết: tôi phải đứng vững, chính mình, và con gái.
Tôi hít một hơi thật sâu, gắng gượng trấn định cơn sốc và hỗn loạn đang dậy sóng trong lòng.
3.
Khi Hà Vũ trở về trời đã khuya lắm rồi.
Anh ta tên tôi, tôi không đáp. Anh ta cũng chẳng buồn thêm, chỉ ghé qua phòng con gái một vòng, rồi cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Miệng còn lầm bầm: “Lại nổi cơn gì nữa đây.”
Tiếng nước ào ào vang lên, chẳng bao lâu sau anh ta ra ngoài, nằm lên giường, quay lưng về phía tôi.
Tôi mở lời:
“Hôm đi , ngang qua tiểu học gần , em thấy Giang Tâm Như.”
Lưng anh ta khẽ cứng lại, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ thản nhiên:
“Ồ, à.”
“Từ xa em còn thấy cô ấy dắt theo một bé trai, trông lớn hơn Du Du một chút. Sao chưa từng nghe anh nhắc chuyện cô ấy , có con bao ?”
“Anh cũng không biết.” Hà Vũ ra vẻ bình tĩnh.
“Ha.” Tôi bật cười lạnh. “Cùng một đơn vị, đồng nghiệp sinh con mà anh lại không hay?”
Anh ta quay phắt lại, nhíu mày, giọng đã lộ sự bực bội:
“Em muốn nói gì? Em nghĩ anh lừa em chắc?”
Anh ta thở dài, xoa trán, tỏ vẻ mệt mỏi vô tội:
“Anh việc ngày rồi, đừng gây chuyện vô cớ nữa được không?”
Tôi lặng thinh, chỉ vào anh bằng ánh mắt rất khác.
Nếu là trước đây, hẳn tôi đã tin, còn thấy thương anh vất vả, tự nhủ phải quan tâm nhiều hơn để anh yên lòng.
Suốt bao năm, vợ tôi gần như chẳng bao cãi vã. Tôi từng nghĩ, dù không có tình yêu nồng nhiệt, chúng tôi vẫn có thể yên ổn bên nhau đến già.
Nhưng , đối diện ánh mắt né tránh anh, tôi bỗng thấy cuộc thật vô nghĩa.
“Hà Vũ, chúng ta đã bên nhau mười hai năm rồi.” Tôi khẽ giọng. “Anh thật sự không biết, hay chỉ giả vờ không muốn tôi nhắc đến người cũ? Anh nghĩ tôi không ra sao?”
Hà Vũ bật dậy, mắt trợn lớn, giọng gắt gỏng:
“Em nói là có ý gì? Em nghi ngờ anh à? Có gì để anh phải giấu chứ?”
“Anh và Giang Tâm Như, đúng là từng có một đoạn. Nhưng chuyện đó chẳng phải đã qua rồi sao? Lúc , chính em nói sẽ không để bụng quá khứ, sẽ không lật lại!”
“Chuyện giữa anh và cô ấy, anh đều kể trước khi cưới. Khi đó anh hoàn có thể giấu, nhưng tôn trọng em nên mới thắn. quả là bao nhiêu năm trôi qua, em vẫn lôi ra châm chọc anh?”
Anh ta xả hết bực dọc, nói năng đầy khí thế, như thể chính mình mới là nạn .
“Anh đã nghe lời em, cưới em về rồi, em còn muốn gì nữa? Nghĩ lại đi, bao nhiêu năm anh đối xử với em có tệ không? Thôi, tối anh ngủ phòng khách.”
“Rầm!” – cánh cửa sập lại.
Tôi ngồi yên trên giường, bật cười.
Cười cuộc đáng thương .
Cười bản thân mù quáng, để mặc anh ta che mắt bao năm.
Đến mức, anh ta có thể công khai để con kia tồn tại ngay trước tôi, mà chẳng thèm lo lắng tôi phát hiện.
Cười rồi, nước mắt lại rơi.
Vết thương mà tôi đã né tránh suốt gần mười năm, xé toạc tận gốc.
Tất … đều là tự tôi chuốc lấy.
Bởi , ngay từ đầu, đây vốn là một cuộc mà tôi hạ mình cầu xin.