Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Chị làm việc gọn gàng, nấu ăn ngon miệng, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ.
Quan trọng nhất là — chị rất thương .
lúc ở trong lòng chị Hà luôn rất ngoan ngoãn, ngay chuyện ru ngủ buổi tối, chị còn cách hiệu quả hơn tôi.
Nhìn chị Hà bế , khe khẽ hát ru, con bé nằm gọn trong chị, ngủ một cách bình yên — dây thần kinh vốn căng thẳng trong tôi thả lỏng đôi chút.
Tôi yên tâm giao con cho chị Hà, mang theo tập hồ sơ dày cộp mà thám tử đưa, đến bệnh viện nơi mợ tôi đang nằm điều trị.
Trong phòng bệnh, sắc mặt mợ đã khá hơn đôi chút.
Tôi đưa tập hồ sơ cho mợ:
“mợ ơi, mợ xem giúp con cái .”
mợ tôi nhận lấy, lật từng trang, từng trang xem kỹ.
Vẻ mặt mợ từ hoang mang ban đầu, chuyển thành kinh ngạc, tức tối, là phẫn nộ đến mức không kìm .
Khi xem đến ảnh mẹ chồng tôi bán gà ở chợ, sổ ghi chép giao dịch, danh sách những người hàng xóm bà cho gà, mợ run lên bần bật.
“Cầm thú! Không phải người nữa !”
mợ tức đến mức lồng ngực phập phồng, không kìm mắng thành tiếng.
Xem xong bản ghi chép , mợ nện mạnh tập hồ sơ lên tủ đầu giường, mắt đỏ hoe:
“ , con tôi ơi… con chịu khổ ! Tụi mợ… tụi mợ bị bà lừa mất !”
mợ nắm chặt tôi, đầy áy náy đau lòng:
“ một chuyện, mợ con bấy lâu… con áy náy, mà… là do thằng Dương Kiếm cầu xin tụi mợ đừng nói…”
mợ do dự một lát, quyết định nói :
“Lần bà mẹ chồng con lên thành phố ‘chăm sóc’ con ở cữ, tụi mợ bà cực, mỗi tháng còn âm thầm đưa bà thêm hai !
Bảo bà mua đồ ngon cho con bồi bổ, đừng để mình chịu thiệt…”
Tôi chết lặng.
Hai ?
Mỗi tháng?
Bà chưa bao giờ nhắc đến chuyện !
“Bà … bà nhận tiền không ạ?” tôi khô khốc.
“ chứ! Mỗi lần đều là mợ nhờ con đưa tận bằng tiền mặt!”
mợ tức tối nói, “Mà bà còn giả vờ khách sáo, ‘ôi dào, không cần đâu, chăm sóc là trách nhiệm tôi mà’, vậy mà thì lẹ lắm!
Tụi mợ nghĩ, chỉ cần bà đối xử tốt con thì tiền đó đáng. Còn dặn bà đừng nói gì con, con biết ngại. Ai ngờ… ai ngờ bà cầm tiền còn làm chuyện vậy! Còn ăn cắp đồ con nữa!”
Tin một cú đập nặng nề vào đầu tôi.
Mẹ chồng không chỉ lấy trộm gà, mà còn lấy luôn tiền mợ!
Nhưng câu nói tiếp theo mợ mới thực sự quả bom nổ tung trong đầu tôi.
mợ hít sâu một hơi, đang lấy hết can đảm, trong mắt là nỗi thất vọng đau lòng:
“ , còn một chuyện nữa… mợ con vẫn luôn con… Giờ nghĩ thấy tụi mợ hồ đồ thật! Xin lỗi con!”
Tim tôi bỗng chùng xuống, cảm giác cực kỳ bất an.
mợ nói nhỏ, đầy day dứt:
“Tiền cọc 500 mua nhà cưới… không phải mẹ chồng con đưa đâu. Là con cho nó mượn!”
Cái gì?!
Tôi bị sét đánh, người cứng đờ tại chỗ.
Ngày cưới, Dương Kiếm nói tôi rằng số tiền 500 đó là tiền dưỡng già mẹ chắt chiu đời để dành, là khoản tiền bà cất giữ.
Vì câu chuyện đó, tôi đã vô cảm kích mẹ chồng. Tôi nghĩ, tuy bà sống ở quê, nhưng đã vì con trai mà không tiếc tất !
Đó là lý do khiến tôi nhẫn nhịn bà bấy lâu nay!
“Cho mượn… hả?”
tôi run rẩy không kiểm soát, “ con cho mượn sao? Sao… sao phải con?”
Mắt mợ đỏ hoe hơn nữa:
“Là Dương Kiếm!
Nó cầm tiền đến tìm tụi mợ, quỳ xuống cầu xin, nói là số tiền đó nó lỡ dính trong cổ phiếu, nhất thời không rút .
Nó con biết sẽ giận, hôn sự đổ bể. Nó cam đoan là chỉ cần cổ phiếu tháo sẽ trả ngay cho tụi mợ!
Còn van xin tụi mợ đừng nói gì, nhận hết lỗi về mình, không muốn ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Tụi mợ thấy nó tha thiết vậy, nghĩ các con sắp cưới … nên mềm lòng mà đồng ý… còn thay nó che …”
mợ nghẹn :
“Đến giờ… một đồng nó chưa trả…”
Ong–
Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
Năm trăm tiền cọc mua nhà…
Không phải tiền tích cóp đời mẹ chồng, mà là tiền tôi cho vay?
Dương Kiếm… đã lừa tôi sao?
bịa câu chuyện bị “kẹt tiền trong chứng khoán”, lừa , mợ tôi, còn bảo họ giúp chuyện tôi?
Hình ảnh một người chồng vì gia đình mà cố gắng, chịu khổ nước ngoài làm việc nơi đất khách – trong tôi – phút chốc sụp đổ tan tành, vụn vỡ thành từng mảnh lạnh lẽo!
nói sang châu Phi là để trả nợ sớm, để mang cuộc sống tốt hơn cho mẹ con tôi.