Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Một giây tĩnh lặng như tờ.

Sau đó, cả sảnh tiệc bùng nổ. hít hà kinh ngạc lên từ phía.

"Trời ơi! Tôi nghe nhầm không? Tín vật của chủ mẫu Lục gia?" " ước của Lục-An… hóa là với người đứng đầu Lục gia? Không phải là chi phụ Vũ Triết?" "Thế hóa Vũ Triết khi nãy… không phải là từ , tự hủy hoại cơ hội của mình? Anh ta cướp người phụ nữ của chú mình?" "Hèn … hèn Lục Cảnh Hoài lại đích thân đến. Vở kịch hay rồi đây."

ánh mắt tôi vài phút trước còn đầy chế giễu, thương hại, giờ đây đồng loạt biến thành kinh ngạc, thăm dò, và cả… ngưỡng mộ lẫn ghen tị.

Tôi liếc bố mẹ tôi. Họ vẫn sững sờ, vẻ mặt xấu hổ đã biến mất, thay đó là sự hoang mang xen lẫn vui mừng không che giấu. Họ không biết về mối sự ? Có lẽ.

Lục Cảnh Hoài phớt lờ ánh mắt. Anh chỉ tôi, vẫn trầm thấp, điềm tĩnh: "Tiếp tục chứ?"

Tôi mỉm , lắc đầu. "Không cần. Vở kịch hay đã xem xong rồi."

Tôi quay sang MC, người đã hoàn hồn, vội vã cầm micro lên, run rẩy: "Kính… kính thưa quý , mời Lục và An tiểu thư… Mời Lục phát biểu vài lời…"

Lục Cảnh Hoài không thèm đến ông ta. Anh khẽ siết lấy bàn tôi, nói chỉ đủ hai chúng tôi nghe: "Đi thôi, nơi quá ồn ào."

Anh nắm tôi, xoay người, hoàn toàn không có ý định ở lại thêm một giây nào.

"Lục ! Lục xin dừng bước!" "An tiểu thư, xin chúc mừng!"

Vô số người ùa lên, cố gắng chen lấn để nói chuyện với chúng tôi. người rồi còn coi tôi là trò , giờ đây lại nở nụ nịnh bợ nhất.

"An tiểu thư đúng là mắt phượng mày ngài, đã biết là người có phúc khí lớn!" "Lục và An tiểu thư đúng là trời sinh một cặp!"

Lục Cảnh Hoài không dừng bước. Khí thế lạnh lẽo từ người anh tỏa như một bức tường vô hình, khiến không ai lại gần quá ba bước.

Anh dẫn tôi đi thẳng cửa, như đây là chốn không người.

Ngay khi chúng tôi bước khỏi sảnh tiệc, tôi còn nghe loáng thoáng ai đó nói: " Vũ Triết phen xong thật rồi. gọi cả 'thím' tương lai của mình là 'không xứng'…"

Tôi khẽ cong môi.

Đúng vậy, Vũ Triết, anh phải gọi tôi một "thím". Vở kịch , tôi sẽ từ từ diễn cùng anh.

Sau đêm đó, toàn bộ giới thượng lưu chấn động.

Cái tên An Thư Y, từ một thiên kim thật đáng thương bị từ , bỗng chốc trở thành thê của Lục Cảnh Hoài, người phụ nữ ngay cả chủ tịch các tập đoàn lớn cũng phải nể mặt.

Tin tức tài chính sáng hôm sau đồng loạt đăng tin, không ai nhắc đến màn kịch của Vũ Triết, chỉ bóng gió về "liên minh thế kỷ" giữa Lục thị và An thị.

Điện thoại tôi rung lên liên tục. Tôi phớt lờ tất cả, đến khi thấy cái tên " Vũ Triết" nhảy lên màn hình.

Tôi bắt máy, không nói .

"An Thư Y!" gầm gừ giận dữ của anh ta lập tức lên. "Cô đã dùng thủ đoạn với chú tôi? Cô nghĩ cô dùng cách trèo lên thì vẻ lắm sao? Hủy ngay!"

Tôi nhíu mày. " Vũ Triết, anh lấy tư cách lệnh tôi?"

"Tư cách ? Tôi…" Anh ta dường như nghẹn lại, cơn giận khiến anh ta quên mất thế hiện tại.

Tôi nhạt, lạnh như băng: " , anh gọi điện tôi chỉ để nói nhảm thôi sao? Nếu vậy thì tôi cúp máy. Tôi rất bận."

"Cô… An Thư Y, cô đừng đắc ý! Cô nghĩ chú tôi thật lòng với cô sao? Chẳng qua chỉ là…"

Tôi dứt khoát cúp máy. Không lãng phí thêm một giây nào với kẻ bại trận nữa.

Tôi ném điện thoại sang một bên, chuẩn bị tài liệu. Hôm nay, tôi có một trận chiến khác quan trọng hơn.

Trụ sở chính An thị.

Tôi bước phòng họp, nơi bố mẹ tôi và vài cổ đông chủ chốt đã đợi sẵn. Sắc mặt họ không còn bối rối như tối qua, là sự vui mừng xen lẫn thăm dò.

"Thư Y, con đến rồi. Chuyện của con và Lục …" Bố tôi, chủ tịch An, mở lời.

"Chuyện đó để sau." Tôi cắt ngang, đặt một tập tài liệu lên bàn. "Con đến đây để nói chuyện công việc. Con tiếp quản chi nhánh Tinh Viễn."

Không khí phòng họp lập tức đông cứng.

Một cổ đông lắc đầu: "An tiểu thư, cô không đùa chứ? Tinh Viễn… đó là cái hố không đáy. Nó đã thua lỗ ba năm liên tiếp, chờ thanh lý phá sản."

Mẹ tôi cũng nhíu mày: "Thư Y, con về, nên nghỉ ngơi. Hơn nữa, con đã là thê của Lục , không cần phải nhúng mớ hỗn độn đó. Ngay cả… Nhược Vi trước đây cũng không động ."

Lại là Nhược Vi.

Tôi thẳng bố tôi, gằn từng chữ: "Con không phải cô ta. Con về An gia không phải để hưởng thụ hay dựa dẫm LLục Cảnh Hoài. Con Tinh Viễn."

"Không !" Bố tôi đập bàn. "Con chứng minh bản thân, bố có con một án tốt hơn. Tinh Viễn thì không! Bố không để con làm trò một lần nữa!"

"Trò ?" Tôi mỉm . "Nếu con thất bại, con sẽ tự động từ bỏ quyền thừa kế ở An gia. nếu con thành công…" Tôi dừng lại, ánh mắt sắc bén. "Con toàn quyền quyết định án của mình."

"Ba tháng." Tôi giơ ba ngón . "Chỉ cần ba tháng để vực dậy nó."

Cả phòng họp im lặng.

Cuối cùng, bố tôi thở dài: "Được. Ba tháng."

Tôi rời khỏi phòng họp, không lãng phí thêm một giây. Khi tôi đến văn phòng mới của Tinh Viễn – một nơi cũ kỹ và bừa bộn – điện thoại tôi "ping" một .

Là tin nhắn từ Lục Cảnh Hoài.

"Tài liệu về ba đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tinh Viễn, đã gửi email của em."

Ba tuần sau, tại buổi tiệc đấu thầu án "Hải Loan Tinh".

Đây là án trọng điểm công ty Tinh Viễn của tôi bắt buộc phải giành được nếu "vực dậy". Và, trùng hợp thay, đây cũng là án công ty của Vũ Triết nhắm đến.

Tôi bước sảnh tiệc, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

xì xào lên. Họ không chỉ tò mò về thê mới của Lục Cảnh Hoài, còn tò mò về "tân giám đốc" tiếp quản mớ hỗn độn Tinh Viễn.

Tôi mặc một bộ vest nữ màu trắng tinh, tóc búi cao gọn gàng, cầm một tập hồ sơ án. Tôi không đến đây để tiệc, tôi đến đây để chiến đấu.

Tôi tìm một góc yên tĩnh, lật giở lại tài liệu Lục Cảnh Hoài gửi. phân tích của anh ta sắc bén đến từng chi tiết, giúp tôi lật ngược được thế cờ tưởng như đã thua.

"Chị Thư Y."

Một nói mềm mại, yếu ớt lên.

Tôi ngẩng đầu.

An Nhược Vi và Vũ Triết đứng trước mặt tôi.

An Nhược Vi cũng mặc một bộ vest nữ, là màu be nhạt, kiểu dáng gần như sao chép y hệt bộ tôi mặc. Trông cô ta vẫn là vẻ mặt vô tội, đáng thương như khi, ánh mắt lại ẩn chứa sự đắc ý không che giấu.

Bên cạnh, Vũ Triết khoác qua eo cô ta, ánh mắt tôi đầy phức tạp, giận dữ, có chút đó không cam lòng.

Tôi lạnh lùng dời mắt, quay lại tập tài liệu của mình. "Có chuyện ?"

An Nhược Vi dường như run lên vì thái độ hờ hững của tôi. Cô ta bước tới một bước, cầm một ly rượu đỏ.

"Chị Thư Y, em biết chị còn giận em và anh Vũ Triết. chuyện tình cảm… thực sự không gượng ép. Em… em chỉ mong chị có tha thứ chúng em."

nói giả tạo của cô ta khiến tôi buồn nôn.

"Tha thứ?" Tôi nhếch môi, còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì…

"Á!"

Tùy chỉnh
Danh sách chương