Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
xong câu chuyện này, Lăng không nhịn được phàn nàn: “Thầy ơi, em biết thầy muốn nói giúp đỡ người khác Hoàng Đế này cũng xui xẻo quá đi.”
Tôi cũng cười nói: “Đúng vậy, số quá đen.”
“Thế đó thì sao? Việc thứ thứ ba của Hoàng Đế là gì ạ?” Cặp đôi bên cạnh thấy thú vị, cũng .
tỏ ra bí hiểm: “ này à, đợi đến Quỷ Tiên, tôi sẽ nói các bạn biết.”
Cứ thế đi, chẳng bao lâu , chúng tôi đã đến Quỷ Tiên.
Cửa nằm dưới sườn đất vàng. Nhìn vào bên trong, tối om không thấy đáy, dường thông xuống đất.
Ông già cầm đầu cười lạnh: “ mày dám vào không? Nói trước nhé, nếu c.h.ế.t ở trong đó thì tao không chịu trách nhiệm đâu.”
đứng ở cửa khinh thường liếc nhìn một , đó nói với họ: “Được! đợi chúng tôi ra ngoài, các người bãi bỏ hủ tục này, đừng bao giờ coi người vật tế đưa vào trong nữa.”
“Có mạng ra rồi hãy nói.” Ông già bĩu môi, không để tâm.
đi trước vào trong, tôi Lăng rảo theo , Long Tiểu Phượng đi cuối cùng.
Tôi người họ: “ bạn không sợ à?”
Tiểu Phượng c.ắ.n nhẹ môi, do dự nói: “Tuy biết ma quỷ là giả, nhỏ trong thôn đồn đại về này rất tà quái…”
Cô ấy ngừng một chút: “Tôi không sợ! Tôi cũng muốn biết trong có gì kỳ lạ.”
Long nắm c.h.ặ.t t..y cô ấy an ủi: “Yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em.”
9
Chúng tôi đã đi được mười mấy phút, vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối.
Ở nơi giống hố đen này, ánh sáng đèn pin chúng tôi mang theo ngày càng yếu ớt.
Tôi càng đi về phía trước, tim đập càng nhanh. Đây là phản ứng bản năng của cơ con người chống lại bóng tối.
“Ơ? Ở đâu có khóc vậy?” Tiểu Phượng bỗng bất an nói.
Long cũng nói: “Hình anh cũng thấy, không khóc, là cười.”
tôi chẳng thấy gì , tôi vội vàng quay lại người họ: “ bạn chắc chắn không ảo giác chứ?”
người họ nhìn nhau, lắc đầu: “ mình cũng không chắc.”
Lúc này sắc mặt Lăng mất tự nhiên nói: “Tôi, hình tôi cũng thấy.”
Tim tôi đập thình thịch, vừa định rõ lại kinh hoàng phát hiện tôi cũng thấy âm thanh, khóc xen lẫn cười!
“Phía trước! Phía trước có một bóng người màu trắng!” Long Tiểu Phượng dừng về phía trước.
Bóng người màu trắng? tôi nhìn thấy lại khác, là xác không đầu!
“ này!” Khoảnh khắc này tôi cũng hoang mang.
“Tin tưởng bản thân! Những gì các em nhìn thấy đều là hư ảo!”
quát to một , cắt ngang dòng suy nghĩ sợ hãi của chúng tôi. Tĩnh tâm nhìn lại, đâu còn bóng người hay âm thanh gì nữa.
trầm giọng nói: “Mấy đứa các em ấy à, trước vào trong đã bị gieo rắc ám thị. vào , ám thị trong bị bóng tối khuếch đại, con quỷ trong cũng xuất hiện thôi.”
Tôi xấu hổ nói: “Em hiểu rồi thưa thầy! Là do chúng em truyền nỗi sợ hãi nhau, mới khiến mỗi người đều nhìn thấy con quỷ khác nhau.”
nói: “Thế này đi, tôi kể các em việc thứ Hoàng Đế làm để đúc kiếm, coi phân tán căng thẳng của các em.”
Hoàng Đế qua sông Hoàng Hà, đi bộ mấy tháng đến Vực thẳm Bóng tối.
Nhàn từng nói, Vực thẳm Bóng tối không có gì , có bóng tối vĩnh hằng. nếu con người có đi qua bóng tối, thì có đến được nơi cần đến.
Hoàng Đế vào bóng tối, trước mắt lập tức tối sầm, vạn vật trời đất đều biến mất.
Giây phút này, Hoàng Đế có chút do dự chùn rồi vẫn quyết tâm đi tiếp.
Ông không nhìn thấy gì , có dựa vào cảm giác từng đi về phía trước.
Lúc này, ông bỗng cảm thấy có người chạm vào mình một !
“Là ai!” Hoàng Đế căng thẳng nói.
Bốn phương tám hướng truyền đến vô số âm thanh: “Khà khà khà! Chúng ta là Quỷ. Loài người à, ngươi bị Nhàn lừa rồi. Đây là nhà của Quỷ. Ngươi đã đến đây thì ta sẽ hành hạ ngươi đến c.h.ế.t!”
“Không đâu! Nhàn không lừa ta! Ta không sợ các ngươi!” Hoàng Đế gào lên.
Quỷ cười gằn nói: “Sợ hay không, không do ngươi quyết định. Ngươi ở trong bóng tối càng lâu thì càng sợ. Đây chính là tra tấn mà loài quỷ ta dành ngươi.”
Hoàng Đế có không ngừng đi trong bóng tối, không biết thời gian.
Mỗi ông đi được một đoạn đường, dũng khí niềm tin trong lại bị bào mòn một phần, cảm giác sợ hãi bóng tối quỷ lại tăng lên một phần.
Con đường tối tăm này dường không có điểm cuối. Hoàng Đế nghi ngờ nghĩ rằng liệu mình có c.h.ế.t ở đây không.
Ngay Hoàng Đế sắp không chống đỡ nổi nữa, tất Quỷ đều vây lại, chờ đợi thời khắc Hoàng Đế ngã xuống.
“Không đúng.” Hoàng Đế chợt nhớ ra điều gì.
“ gì không đúng?” Quỷ nghi hoặc .
“Tại sao con người lại sợ Quỷ chứ?” Hoàng Đế ngược lại.
Quỷ có chút không nói nên lời, chúng tức giận nói: “Người sợ Quỷ là định mệnh! ta là tồn tại đáng sợ nhất, ta có g.i.ế.c c.h.ế.t con người!”
“Ha ha ha ha, đừng nằm mơ nữa.”
Hoàng Đế cười lớn nói:
“Các ngươi không g.i.ế.c người, có lợi dụng bóng tối nỗi sợ hãi để dẫn dắt con người tự tìm đến c.h.ế.t. Các ngươi là một lũ đáng thương trốn trong bóng tối mà thôi!”
“Câm miệng!” Quỷ cấp bách bảo Hoàng Đế đừng nói nữa.
Hoàng Đế cao giọng, tiếp tục nói:
“Ta vừa mới nhận ra, bóng tối là một hiện tượng tự nhiên. Con người không cần sợ bóng tối. Còn các ngươi, các ngươi được sinh ra niềm tin nỗi sợ hãi trong người, nên ta không còn sợ các ngươi nữa, ta đã biết bí mật để đối phó với các ngươi!”
“Không hay rồi! Chúng ta mau chạy thôi!” Quỷ kêu gào, chuẩn bị chạy trốn.
Hoàng Đế mở miệng nói ra chữ: “Không tin!”
Không tin là sức mạnh tốt nhất để đối phó với quỷ. Tất quỷ ở đây đều dần dần hóa thành hư vô.
Hoàng Đế sải đi ra, lập tức cảm thấy trời đất đổi màu!
Ông phát hiện mình đang đứng ở nơi trước vào Vực thẳm Bóng tối.
Hoàng Đế đã hiểu ra, trước đến nay chưa từng có Vực thẳm Bóng tối nào !