Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vội vàng lau mắt, ho khan hai tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Ra ăn cơm nhanh đi.”
Vừa nói xong câu đó, tôi liền đẩy con trai ra, gần như trốn chạy rời đi, mắt liếc con dâu lao vào lòng con trai, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Mẹ thật sự quá khổ rồi…”
Tôi đi vòng quanh sân, không đang lo lắng điều , chỉ tay cứ đổ mồ hôi liên tục, liên tục lau lên quần áo.
Trong lúc mơ màng, tôi chợt nhớ ra còn một món ăn chưa bưng lên , liền lại bếp.
bếp than, nồi đất đang hầm canh gà ta, tôi vừa khoai vào, lại bỏ thêm một nắm kỷ tử rồi mới bưng lên .
núi lạnh, con bé lại gầy, cần ăn chút đồ ấm bụng bổ khí.
Con trai và con dâu đã ngồi sẵn ở chờ tôi, tôi đặt nồi đất lên nhưng hai đều không động đũa.
Tôi cau mày hỏi: “Sao lại không ăn?”
Con dâu không trả lời câu hỏi của tôi, mà nắm lấy tay tôi: “Mẹ ơi, về phố sống với tụi con đi.”
“Tụi con ở phố có cao tầng, có người giúp việc, con và Đại sẽ phụng dưỡng mẹ, mẹ không cần làm , chỉ cần ở nghỉ ngơi hưởng phúc thôi.”
Tôi giật , như bị cảm xúc chân trong mắt con bé làm bỏng rát, khoát tay lia lịa: “Nói vậy! Hai sống với nhau đang , tôi lên đó làm phiền?”
“Hơn nữa, tôi ở núi này bao nhiêu rồi, đã quen rồi, không đi đâu, dù sao tôi cũng không đi!”
Con dâu vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục nhưng tôi nhất quyết không chịu đi.
Cuối cùng, con trai thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu với con bé.
Thực ra, khi con trai kết hôn, đã có ý định đưa tôi lên phố, nhiều lần khuyên nhủ nhưng tôi đều chối.
Tôi sinh ra ở núi, lớn lên ở núi, lập gia đình ở núi, sinh con ở núi, sống đời ở núi, rễ đã cắm sâu rồi.
Tôi không thể rời khỏi ngọn núi này.
bữa ăn, tôi bảo hai dọn dẹp, rồi chuẩn bị lên núi đốt vàng mã.
Đốt xong vàng mã, hai cũng sẽ trở về phố.
Leo lên núi, tôi chỉ vào đụn đất nhỏ đầy cỏ dại , nói với con dâu: “Nè, đây này.”
“Tên ch*t tiệt đó uống rượu nhiều quá, lúc Đại còn đại đã nằm liệt giường không cử động được, tôi hầu hạ đưa cơm bưng nước suốt mới tiễn được ổng đi.”
“Lúc đó, chẳng còn một đồng xu dính túi, nếu không nhờ Đại không chịu thua kém, tự kiếm phí còn gửi về , không thì không tôi vượt qua ra sao.”
Tôi lẩm bẩm kể lại, nhưng con dâu bỗng nhiên hỏi tôi: “Vậy tại sao mẹ vẫn hầu hạ ông ta?”
“Mẹ không ghét ông ta ạ?”
“Ông ta đối xử với mẹ tệ như vậy! Nếu là con, con không nhân cơ hội để trả thù đã là có phẩm giá cao thượng lắm rồi .”
Tôi giật , vô thức phản bác: “Ổng vẫn mà…”
“ ở điểm ?”
Tôi không trả lời được, trong lòng cũng tự hỏi.
ở điểm ?
03
Con dâu tôi im lặng, liếc nhìn ngôi mộ nhỏ bé, thậm chí còn đầy giận dữ khạc nhổ một cái.
Tôi lập tức run rẩy, tỉnh táo lại, xông lên định xé miệng con bé: “Cô láo quá đấy!”
Con trai vội vàng đứng ra ngăn giữa chúng tôi, liên tục bảo tôi bình tĩnh, còn ra hiệu vợ , rõ ràng là muốn con bé xin lỗi để qua chuyện này.
Nhưng con dâu chỉ “hừ” một tiếng, đi giả vờ không . Con trai không còn cách , đành sang khuyên nhủ tôi.
Có vợ rồi quên mẹ!
Tôi tức giận đánh thằng bất hiếu kia một trận, đường xuống núi không thèm nói chuyện với hai.
Nhưng suốt chặng đường đó, câu hỏi của con dâu cứ quẩn quanh trong đầu tôi.
Cái tên ch*t tiệt đó ở chỗ ?
“Ôi trời, ít ra ổng không đánh ch*t cô đấy, đàn ông ai chẳng như vậy, cô đã may mắn lắm rồi.”
“Đúng vậy, ít nhất ổng không cờ bạc, không bê tha, cũng ít uống rượu, còn nhớ Tiểu Phương ở thôn bên không? Hai người lớn lên cùng nhau đấy, thế mà mới hôm bị chồng đánh mù một mắt.”
“Ừ, ổng lắm rồi, nhịn đi, ai cũng trải qua thôi…”
“…”
Tôi vỗ mạnh vào , vứt bỏ những lời đã chôn vùi lâu ra khỏi đầu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi lại bước ra khỏi .
Con dâu hỏi tôi: “Mẹ đi đâu thế?”
Tôi lại trừng mắt với con bé: “Cô làm ?”
Con dâu không nói nữa, tôi đi vòng vèo, đốt vài tờ giấy dưới gốc cây đại thụ ở núi, miệng lẩm bẩm nói.
“Đại giờ đã có tựu, đại , công việc cũng , vợ cũng xinh đẹp…”
Đột nhiên, một tay mềm mại, trắng nõn vươn ra, cũng cầm vài tờ giấy lên đốt.
Tôi ngạc nhiên lại nhìn con dâu không đã đứng lưng lúc , hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Tôi rõ ràng đã đề phòng, phía không có ai theo đuôi .
“Con hỏi Đại .” Ánh lửa chiếu lên khuôn con dâu lúc tỏ lúc mờ: “Anh nói mỗi khi thắp hương xong, mẹ đều lén đi đâu đó, lần cũng đến nơi này.”
Tôi càng kỳ lạ: “Sao chỗ này?”
đây tôi chưa từng nhắc đến chuyện này với con trai.
Con dâu thấp giọng nói: “Hồi nhỏ Đại cũng từng lén theo mẹ ra đây, nhưng anh không dám đến chỗ này.”
“Anh sợ, anh cũng cảm có lỗi.”
“Người được chôn ở đây là chị gái anh , không ạ?”
Tôi im lặng, khẽ gật đầu.
khi sinh con trai, tôi từng mang thai một lần.
Vừa là con đầu vừa khó sinh, một ngày một đêm không sinh ra được, suýt nữa lấy mất nửa mạng tôi.
Tên ma quỷ kia cuối cùng vẫn muốn có con trai, nghiến răng bỏ mời bà đỡ.
Không ngờ, bé sinh ra lại là con gái.
Anh ta vừa trả bà đỡ vừa chửi bới, xong xuôi lại lập tức nhấn bé vào xô nước dìm ch*t.
Đó là con tôi liều mạng sinh ra.
Tôi còn chưa kịp nhìn con, con đã không còn tiếng động.
Đêm đó tôi chịu đau, lén bò ra ngoài, lúc tìm con núi , có con sói đang gặm con, cắn con không ra hình thù.
Lúc đó tôi không còn sức, ngay tiếng kêu gào lên cũng khàn đặc, con sói cũng không sợ tôi, còn sang cắn tôi.