Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Trên xe, ta ngồi nép sát về phía cửa.
Hắn ngồi ở vị trí giữa.
Hắn mở lời: “Thất muội thấy là người khả nghi nhất?”
Da ta tê dại.
Hắn tưởng mình là vàng ròng chắc?
cô nương ngủ một đêm, hắn thiệt thòi chút nào cả!
Hắn cứ nhất quyết đòi tìm cho ra là sao?
Ta đành ra vẻ nghiêm túc trầm tư: “ còn rõ tình hình khi chứ?”
“Cô nương kia có đặc điểm gì nổi bật không?”
Thái tử biểu ca đáp: “Trẫm cảm thấy thân hình của nàng ấy rất giống muội.”
Ta bật cười gượng gạo: “Cô nương trong đều vóc dáng thế này cả, không mười cũng tám phần giống nhau.”
Hắn lại trầm ngâm nói tiếp: “Giọng nói của nàng ấy cũng giống muội.”
Ta lạnh hết cả sống lưng: “ phải nói bản thân không tỉnh táo sao?”
“Sao còn được giọng nói?”
Hắn thản nhiên: “Cũng không hẳn là hoàn toàn mê man.”
Ta nghiến răng: “ , sao người lại phải làm vậy chứ!”
“Coi như một giấc mộng xuân là xong, người cứ cố truy đuổi tận, là sao hả?!”
13
Hắn nói: “Nói ra có lẽ muội không tin, nhưng nữ nhân từng giường với ta, đều là người của ta.”
Ta mỉm cười: “ vui là được.”
“Ta mong có kẻ đừng uống rượu mời không muốn mà lại muốn uống rượu phạt.”
Ta cảm thấy sống lưng lành lạnh.
Tới thư viện rồi.
Hắn vẫn là người được mọi người vây quanh như ánh sao chầu nguyệt.
Còn ta rảo bước tìm Từ .
Phụ mẫu của Từ sớm đã mất.
Chàng sống nhờ việc chăn bò kiếm miếng ăn qua .
Tài vẽ của chàng cực kỳ xuất , được một vị lão tiên sinh nhận làm môn đồ.
Sau bán tranh tiền đọc sách.
Ta và chàng – là tri kỷ.
14
Thuở ban , ta được ông chủ hiệu sách mời đến vẽ xuân hồng đồ.
Ta viết thoại bản, chàng họa tranh minh họa bên cạnh.
Chuyện như vậy…
Thật sự vô đáng xấu hổ!
Khi ấy ta nghèo rớt mồng tơi.
Mẫu thân ta tiền tháng được bao nhiêu.
Ta cũng thế.
Nhưng ta sĩ diện.
Ta muốn mặc gấm vóc đeo vàng, muốn có thật nhiều bạc.
Vậy là ta bắt viết thoại bản.
Ban không thèm ý.
Sau này, ông chủ hiệu sách bảo ta viết kiểu đặc biệt kia, viết hay sẽ cho ta năm trăm lượng bạc.
Năm trăm lượng!
Có thể mua trọn bộ trang sức ở Trân Bảo Các mà ta đã ngắm nghía từ lâu.
Ta đồng ý ngay lập tức.
15
Sau , ta và Từ đem lòng yêu nhau.
Tuy gặp gỡ có phần tà mị, nhưng tình cảm lại vô thuần khiết.
Chàng rõ sinh thần của ta, chuẩn bị cả hồ đèn lồng ta đến thầm nguyện ước.
Mà hôm , ta mẫu thân quên mất sinh thần ta, đang buồn đến rơi nước mắt.
Mẫu thân ta luôn kỹ từng quan trọng của đệ đệ, mà chưa từng của ta.
Chàng từng nhẹ nhàng vuốt gò má bị đánh của ta, nói rằng sau này chàng sẽ thương ta, cho ta một gia đình ấm áp.
Những món châu báu ta thích mà không dám mua, chàng sẵn sàng bán tranh cho mấy thiếu gia từng sỉ nhục mình, tiền mua tặng ta.
Ta cũng sẽ tay may áo, làm giày cho chàng.
Lúc chàng bị người mỉa mai là kẻ nghèo hèn, ta đứng ra nói rằng ta nguyện gả cho chàng.
ta từng thề: Sẽ sống thật tốt, khiến những kẻ từng xem thường hay bỏ rơi ta đều phải hối hận.
16
Vừa gặp Từ , ta liền không kìm được mà òa khóc.
Chàng vội vàng hỏi ta có chuyện gì.
Ta vừa nức nở vừa kể mình bị người ức hiếp.
Chàng kinh hãi, đòi dẫn ta đến quan tố cáo.
Ta kể cho chàng biết – là Thái tử , trúng dược rồi đã… cưỡng ép ta.
Ta khóc mà nói: “Nếu chàng chê ta thôi, hôn sự này huỷ cũng được.”
Hôn sự này dễ dàng gì.
Là chàng nhờ Viện trưởng thư viện đứng ra làm mai mối.
Chàng giận đến nỗi sắc mặt vẫn chưa tan lửa: “Sao ta có thể trách muội được!”
“Muội mới là người bị hại!”
“Thái tử ấy, thật sự là vô sỉ đến cực!”
“Làm nhục nữ tử nhà lành, lại còn ngang nhiên rêu rao đòi tìm người!”
“Quả là không biết xấu hổ là gì.”
ta có thể tựa nhau, lén mắng chửi một trận.
Còn bên ngoài – Lại phải giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ta nói: “Hy vọng có thể sớm gả cho chàng.”
17
cần thành thân rồi…
Dù sau này cuộc sống có không như ý, có phải hòa ly, ta vẫn có thể do một phần.
Còn hơn khi ở nhà làm khuê nữ, lúc nào cũng bị thúc ép gả .
Ta còn tích góp được không ít ngân lượng, tương lai nhất sẽ sống tốt.
Từ vẫn bằng lòng cưới ta, khiến ta yên lòng đôi chút.
Tối đến, sau khi rửa mặt súc miệng xong, nha hoàn thổi tắt đèn, đóng cửa lui ra ngoài.
Ta âm thầm tính toán thành hôn với Từ .
Ở trong , ta vẫn là tiểu thư, bị ràng buộc đủ điều.
Sau khi thành thân lại được Từ ủng hộ như thế.
Ta , đến lúc ấy ta sẽ tiếp tục viết thoại bản, còn muốn mua cửa hàng buôn bán.
Chàng sau này sẽ kinh, ta cũng sẽ theo .
Ta mường tượng về những tháng tương lai tươi sáng.
Bất chợt, rèm bị người kéo ra.
Ta giật mình kinh hãi.
Một ánh lửa lập tức bùng .
Gương mặt tuấn mỹ của Thái tử biểu ca hiện rõ ngay trước mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt – lẽ Tam tỷ và Ngũ tỷ là gương mặt này sao?
18
Ta kinh ngạc hô lớn: “ , người tới làm gì?!”
Hắn thong thả ngồi xuống mép giường, khẽ vuốt chiếc nhẫn trên tay ta, chậm rãi nói: “Thất muội quên mất chuyện tối qua rồi, cô giúp muội lại.”
Ta hoảng hốt bật dậy.
Ngay khoảnh khắc , muôn vàn ý hiện trong .
Hắn đến – có lẽ không buông tha cho ta.
Năm ngoái kinh, Đại tỷ từng hỏi ta có muốn Đông cung không.
Cười chết được.
Ta lập tức từ chối.
lại muốn làm thiếp chứ?
Mẫu thân ta là thiếp.
Khi thất dùng bữa, bà có thể đứng hầu một bên.
Ra ngoài, ta gọi bà là “dì”, bà gọi ta là “tiểu thư”.
Không được do xuất nhập, nhiều nhất có thể loanh quanh trong .
Từ khi ta còn nhỏ, bà đã bắt dồn hết tâm tư đệ đệ ta, bởi đệ đệ là hy vọng duy nhất của bà.
Mỗi khi đệ đệ té ngã hay bị thương, bà liền hoảng hốt như thể cuộc đời mình sắp chấm hết.
đệ đệ có thể phụng dưỡng bà về sau.
Có thể giúp bà tránh khỏi kiếp sống của một bà thiếp không được sủng ái, bị người khinh khi.
Ngay từ nhỏ, ta đã thề: Ta nhất phải làm thê.
Nhất không làm thiếp!
Ta phải rời khỏi Tạ , mình làm chủ.
Phải kiếm thật nhiều tiền.
Phải sống do, tại.
19
Kỳ thực, đêm qua ta không hề đến Đình Vũ Các.
Là buổi chiều ta mới đến .
Lúc ấy cũng đã hơi muộn, nhưng trời chưa tối.
Ta nghe nhân nói Thái tử biểu ca sinh bệnh, vài vị tiểu thư trong đã đến thăm.
Nghe nói hắn vui mừng, ban thưởng cho mỗi người một bộ trang sức đầy đủ.
Ta vốn rất thích những thứ .
bụng mình cũng nên đến thăm một phen, mong được ban lộc.
Thưởng của Thái tử, chắc chắn không phải vật tầm thường.
Kết quả, ta tìm mãi không thấy người, liền trực tiếp trong.
ngờ lại thấy Thái tử đỏ rực cả người, mồ hôi đầm đìa.
Lúc ấy ta còn thất vọng : Người thế này rồi, e là sắp không xong, còn thưởng gì nổi cho ta?
Ta lay hắn dậy, ngờ lại bị hắn kéo thẳng giường.
20
Trong phòng còn đốt xuân hương.
Thuốc tác quá mạnh.
Ta hoàn toàn mơ hồ, không biết gì.
Đến khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra – đã muộn.
Nếu nhận chuyện này,
đồng nghĩa – phải Đông cung.
làm một thiếp thất.
lòng một nam nhân.
Sống chung với một đám nữ nhân, rồi phải tranh đấu với họ – Ta không muốn sống một cuộc đời như thế.
Cũng sợ mình đấu không lại.
vậy, ta đã không thừa nhận.
21
Nhưng nay cục diện đã thay đổi.
Không còn là chuyện ta có muốn thừa nhận hay không.
Mà là – Thái tử hắn không buông tha cho ta.
Xem ra hắn thực sự có vài phần ưa thích dung mạo của ta.
Bị một kẻ quyền cao chức trọng mắt đến, nếu dám phản kháng, e rằng cái kết sẽ rất thê thảm.
Đặc biệt là sau khi hắn chán ghét ta.
vậy, ngay khoảnh khắc ngồi dậy ấy, ta đã rất nhiều.
Ta cắt đứt toàn bộ kế hoạch và mộng tưởng trước đây về cuộc đời mình.
Ta cần lập lại kế hoạch mới.
Giờ điều quan trọng nhất là – phải lòng Thái tử biểu ca.