Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

47

Nay Từ Nham Thanh đã ba mươi tuổi, lại như đóa hoa nở rộ đúng độ, chỉ chờ người hái.

xong,

Chỉ Nô đã buồn ngủ.

Thái giám cõng hoàng nhi về nghỉ.

Nhân Thánh Hoàng Thái hậu cũng lui .

Ta ngồi sau rèm châu, dịu dàng hỏi: “ năm qua khanh ổn ?”

Hắn cúi đầu kính cẩn: “Tâu Hoàng Thái hậu, vi thần mọi đều ổn.”

đều cầu mong Thái hậu bình an.”

Ta mắt hoe đỏ.

Nhớ lại năm xưa, ta cũng từng là thiếu nữ vừa chớm tuổi trăng tròn,

Chỉ một lời nói, một cái liếc mắt của hắn mà đỏ bừng mặt mãi không nguôi.

Hắn – là người duy nhất từng thật lòng yêu ta.

Phụ thân ta không yêu ta.

Vị Hoàng thượng đã khuất kia càng không yêu ta.

Hai nhi tử, xét cho cùng – chưa phải là nam nhân.

Hắn dè dặt ngẩng đầu, liếc nhìn ta một cái rồi lại cụp mắt : “Giờ đây Thái hậu đã vững ngôi cao vị, hẳn có an tâm mà sống rồi.”

48

Từ Nham Thanh là Thủ phụ.

trong phần lớn đều do hắn lý.

Cũng là người trẻ tuổi nhất trong hàng thần.

Ta thực không tưởng tượng nổi, một người tuổi trẻ như vậy lại có trèo lên vị trí đứng đầu đình.

Trước kia, ta tập lý quốc , là đọc lướt qua cho xong, phê duyệt thật nhanh.

Nhưng bây giờ…

Trong điện có bốn vị thần phụ , cộng thêm hai Thái hậu, Hoàng đế – cùng ngồi phê tấu.

Ba vị thần kia, người thì già, người thì lười, người lại ốm đau triền miên.

Nhân Thánh Hoàng Thái hậu thì thích theo bên công chúa.

Công chúa cũng sắp xuất giá.

Chỉ Nô còn nhỏ, chưa chịu nổi bao lâu đã gục buồn ngủ.

Chỉ còn ta Từ Nham Thanh – hai người thong thả vụ.

49

Chúng ta thỉnh thoảng cùng nhau bàn bạc cách việc nan giải.

Thỉnh thoảng lại mắng chửi vài tên quan ăn hại, vô năng lại lắm lời.

Thỉnh thoảng – cùng ăn một bữa cơm đơn giản.

Có lúc, bước chân ta nhẹ hẫng như bay.

Cảm giác như ta lại trở về làm thiếu nữ năm .

Chỉ khác là – năm xưa, tương lai mù mịt vô định.

Còn nay, ta quyền cao chức trọng, địa vị vững vàng.

Ta nhìn dung nhan trẻ trung xinh đẹp trong gương, nhớ lại lời Từ Nham Thanh từng nói chàng chưa thành thân, bất giác mặt liền đỏ ửng.

50

“Thưa mẫu hậu, người nghĩ gì mà vui ạ?”

Chỉ Nô nắm tay Kim Cang Nô, cùng nhau bước từ cửa ngoài.

Trên tay hắn còn ôm một quả túc cầu.

Ta quay lại mỉm cười, ngồi xổm ôm lấy hai đứa, dịu dàng nói: “Mẫu hậu nghĩ tới hai bảo bối của ta, liền vui đến bật cười thôi.”

Chỉ Nô có chút xấu hổ: “Mẫu hậu, nói phải nghiêm chỉnh một chút ạ.”

“Nếu để phu tử nghe được lại trách con đó.”

Phu tử của nó là một lão học giả ngũ tuần, cực kỳ nghiêm khắc.

Nó có chút sợ bị trách phạt.

Ta xót xa xoa đầu hắn: “Mệt mỏi thì đến đây với mẫu hậu, mẫu hậu nấu cho con món ngon.”

Thỉnh thoảng ta thích gọi mình là “mẫu thân” của chúng.

Cảm giác như gũi, thân thiết hơn.

Ta giữ thói quen tự tay nấu ăn cho chúng mỗi lúc rảnh rỗi.

Nói đi cũng phải nói lại – Trước kia ngoài việc lấy lòng vị hoàng đế đã khuất, ta có việc gì khác để làm.

Ngay người như hắn ta còn cố sức lấy lòng, thì đứa con do ta sinh , há chẳng càng phải yêu thương gấp trăm nghìn lần?

51

Ta hỏi: “Hai đứa làm gì ?”

Hôm nay là nghỉ.

Không phải lên , cũng chẳng cần phê tấu chương.

Chỉ Nô còn mang chút ngây thơ: “Thủ phụ nhân bảo sẽ túc cầu cùng chúng con.”

“Mẫu hậu, người đi cùng nhé!”

Kim Cang Nô cũng kéo tay ta: “Mẫu hậu, đi mà!”

Ta theo hai đứa bước đi, miệng bảo: “Gọi Nhân Thánh mẫu hậu của các con cùng đi.”

Chúng ta ghé của Nhân Thánh Hoàng Thái hậu, bà cùng Trưởng công chúa thêu đồ cưới, nói không đi đá cầu.

52

Hôm nay, Từ Nham Thanh mặc cẩm phục cưỡi ngựa.

Chỉ một quả túc cầu, bốn người chúng ta, cùng vài nữ thái giám chung một trận.

nấy đều vui vẻ đến rộn ràng.

Hai đứa nhỏ thì phấn khởi vô cùng.

chẳng cố tình nhường nhịn chúng.

thường, cùng thái giám nữ, họ dám thắng, khiến chúng cảm thấy vô vị.

một canh giờ, mặt mày hai đứa đỏ hồng, mồ hôi nhễ nhại.

Người hầu vội đưa đi lau khô thay y phục.

Chúng nói một lát sẽ cùng ăn trưa.

Còn dặn Từ Nham Thanh không được rời đi.

Hai đứa rất quý chàng.

thường dạy dỗ Chỉ Nô về vụ có phần nghiêm khắc.

Nhưng sau đó lại có quỳ gối, hướng về Hoàng đế mà nói: “Bệ hạ, thần vừa rồi có phần quá cứng rắn.”

“Mời người lên đây, thần xin làm ngựa cho người cưỡi.”

53

Chỉ Nô trước giờ chưa từng được cõng trên vai.

Nó rất thích cảm giác được ngồi cao, từ trên nhìn gian.

Từ Nham Thanh vừa nghiêm khắc, lại vừa chiều chuộng – khiến nó vô cùng yêu mến.

Nhiều ta cảm thấy, Chỉ Nô xem Từ Nham Thanh như phụ thân.

Dù sao thì phụ hoàng đã mất của nó, ngoài , còn lại đều ngủ giữa đám mỹ nhân, chẳng mấy đoái hoài gì tới bọn trẻ.

Còn Từ Nham Thanh thì khác – Chàng nói với nó bằng tấm chân tình, cũng biết hạ mình để chọc nó cười.

Chỉ Nô Kim Cang Nô cùng sống với ta trong một tẩm điện.

Đây là sau Chỉ Nô đăng cơ, được Nhân Thánh Hoàng Thái hậu đồng ý.

Dẫu sao thì – bà ở trên ta.

Chỉ là, lời từ miệng hoàng nhi nói , bà cũng nể mặt ta mà chấp thuận,

Cũng thuận theo cho mẫu tử ta gũi hơn.

Dù sao, điều bà muốn – bà đều đã có đủ.

bà chưa từng thực đau lòng Chỉ Nô.

Trong lòng bà chỉ có công chúa mà thôi.

54

Tối đến, Chỉ Nô Kim Cang Nô đùa trên nhuyễn tháp trong phòng ta.

Ba mẫu tử cùng nằm một chỗ trò .

Từ Chỉ Nô lên ngôi, bây giờ mới có được khoảng khắc yên bình này.

Không có quyền – thì chẳng phút giây ấy.

Chỉ Nô nhìn ta, nói: “Mẫu thân, nhi thần cảm thấy Thủ phụ có chút giống người.”

Ta ngạc nhiên, chống tay nhìn nó: “Sao lại giống?”

Nó ngước mắt nhìn màn muỗi, nghĩ ngợi một hồi mới nói: “ hai người đều sợ nhi thần không vui.”

Ta bật cười: “Con là hoàng đế đấy, thiên hạ mà chẳng sợ con không vui.”

Nó ngượng ngùng “ấy da” một tiếng, nói: “Tất nhiên không phải đó rồi! Mẫu thân thì khác mà!”

“Khác chỗ !” – Kim Cang Nô bắt đầu sốt ruột, thúc: “Huynh nói đi! Nói nửa vời! Lề mề lề mề!”

55

Ta kéo Kim Cang Nô lại .

Nó đúng là thiếu kiên nhẫn.

Bụng phình phình, mắt tròn xoe trừng trừng.

Ta ôm lấy nó, dịu giọng dỗ: “Được rồi được rồi, Kim Cang Nô, sao lại trách ca ca?”

“Ca ca chỉ hơi ngại thôi, chúng ta phải thông cảm .”

“Cũng giống như con tính nóng, mẫu thân ca ca có trách con không ?”

Kim Cang Nô bĩu môi: “Được rồi… đệ xin lỗi, Chỉ Nô ca ca.”

Chỉ Nô liếc mắt, trèo lên nằm phía bên kia, dựa cánh tay ta.

Ngửa đầu nhìn ta, nghiêm túc hỏi: “Mẫu thân, nếu con không phải là hoàng đế, người có sợ con giận không?”

Ta đáp không chút do dự: “Đương nhiên là sợ rồi.”

“Mẫu thân không muốn con giận.”

“Nếu không muốn con giận, thì sao?”

không nỡ sao.” – Ta bẹo má nó, dịu dàng nói: “Con là do mẫu thân sinh , mẫu thân nỡ để con buồn .”

Nó hơi ngượng, tránh ánh mắt ta, lại chăm chú nhìn ta: “Cho nên con mới nói, Thủ phụ cũng giống người đó.”

“Chàng cũng sợ con không vui, nhưng không phải con là hoàng đế.”

“Con cảm nhận được.”

Trong lòng ta thoáng chút vui sướng.

Là bởi ái ố liên tâm.

Con là con của ta mà.

Nhưng lời này không nói .

Chỉ nhẹ nhàng đáp: “Vậy cũng tốt, chắc là Thủ phụ chỉ xem con là một đứa trẻ thôi.”

“Dù gì con mới chỉ chín tuổi.”

Nó khe khẽ thì thầm: “Nếu người không nói, con cũng sắp quên mất rồi…”

56

Kim Cang Nô đẩy Chỉ Nô, nói: “Chỉ Nô huynh mau lớn lên đi!”

“Nếu không mẫu thân cứ phải giúp huynh phê tấu chương, chẳng có thời gian với đệ!”

Chỉ Nô tính tình ôn hòa, còn Kim Cang Nô lại nóng nảy.

Chỉ Nô kéo tay đệ: “Đệ đừng nôn nóng, mọi phải từ từ mà đến.”

Kim Cang Nô “a hu” một tiếng, nằm vật trong chăn: “Đệ ghét nhất là từ từ rồi!”

Chúng ta cùng bật cười.

hôm sau, ta Từ Nham Thanh lại bận đến tận hoàng hôn.

Trời đã tối đen.

Trong điện chỉ còn lại hai người.

Lúc ta đặt một bản tấu chương , hơi mất tập trung, lỡ tay đánh rơi đất.

Cúi người nhặt lên thì đúng lúc tay ta chạm phải tay chàng – cũng định nhặt giúp.

57

Không nói gì.

Chúng ta nhìn sâu mắt đối phương.

Ánh mắt ấy, khoảng cách ấy – lần nhất từng như vậy đã là mười năm trước.

Hơi thở của chàng nhẹ bẫng, như sợ quấy nhiễu điều gì.

Lại gấp gáp, ta nghe được tiếng tim đập loạn.

Khuôn mặt chàng trong mắt ta, chầm chậm phóng .

Môi chàng chạm môi ta.

Hơi thở đôi bên đều rối loạn.

Chúng ta gấp gáp cắn mút, đoạt lấy từng tia không khí như muốn nuốt trọn đối phương lòng…

Đến bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của nhân,

Chúng ta mới như sực tỉnh trong mộng, vội vã tách .

Quay về chỗ ngồi, mỗi người lại tiếp tục lý việc mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương