Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Gió tuyết ngập trời, phủ trắng con lên núi.

Không có hương khách, đáng lẽ phải đóng cửa.

Nhưng không hiểu , bỗng dưng xuất hiện một nhân bám chặt cánh cửa mãi không chịu buông.

Trên người bà đầy tuyết, lời nói điên loạn. 

Bất kỳ cô nào ngang qua, bà ấy đều nắm chặt lấy, khàn giọng : “Ngươi có biết Tiểu Bảo ta ở đâu không? Ta tìm mãi không thấy.”

Không ai trả lời của bà. Bà đứng đó, ngây dại, không biết phải làm .

Cuối , Tĩnh Ngô của ta đã đưa bà vào trong , tạm thời bố trí cho bà một chỗ nghỉ ngơi.

Không rõ bà đã lên núi bằng cách nào.

Áo quần bà ướt sũng, mặt mũi và đôi tay bám đầy bụi đất. 

Chắc hẳn trên , bà đã ngã trong tuyết không biết bao nhiêu lần.

Dùng nước nóng lau sạch gương mặt của bà, cuối thấy rõ dung mạo.

Ta nhận ra bà.

Bà từng đây trước kia.

Khi đó, bà là một quý phu nhân kinh thành, có người mở phía trước, kẻ theo hầu phía sau, vô cao quý.

nhưng, lần đầu nhìn thấy ta, bà đã phá tan đám đông, lao ôm chặt lấy ta, khóc lóc, nằng nặc đòi đưa ta về .

Bà còn nói, ta là con gái của bà.

Người trong phủ kia chỉ là kẻ giả mạo.

Nhưng ta còn chưa kịp hiểu rõ lời bà nói, bà đã người ta bịt miệng và mạnh tay kéo .

Hôm nay gặp , ta không ngờ gặp trong hoàn cảnh .

Ta nghe ra , dường bà đã đánh mất con của .

Khi trong lòng vẫn còn ngổn ngang nghi vấn, Tĩnh Ngô ra hiệu cho ta đừng vội gì.

Ta định lui ra ngoài, nhưng người nữ ấy bất chợt hoảng hốt lao , ôm chặt lấy ta, liên tục lẩm bẩm: “Mẫu thân đây, con đừng .”

Sau đó, khi thân thể đã sưởi ấm, thần trí bà dần trở nên tỉnh táo.

Nhìn vào mắt ta, bà tràn đầy tuyệt vọng.

Bà kéo ta ngồi xuống, ép ta lặng lẽ nghe hết mà bà chậm rãi kể ra.

Đó là một về việc tráo đổi thân phận.

Ta vô thức muốn Tĩnh Ngô liệu có phải sự thật hay không.

Nhưng rồi đột nhiên ta nhớ ra, ta còn sớm hơn cả Tĩnh Ngô.

Lúc mang tới, ta bé một chú mèo con, co ro trong tấm tã lót.

Trên người không hề có vật gì làm tín vật.

không nói một lời, đã ôm ta vào trong cô, dùng cháo loãng nuôi ta lớn, đặt tên là Bình An.

Còn Tĩnh Ngô, bà vào vào năm Chinh Nguyên thứ chín, khi ấy ta đã bốn tuổi.

Khi bà , tuổi bà khoảng chừng hai mươi lăm, mái tóc đen dài thác đổ, đôi mắt đẹp tựa dòng suối xuân.

Nhưng ánh mắt ấy lặng lẽ mức không gợn chút sóng nào.

Ngay cả khi cạo tóc, bà không hề tỏ ra chút nuối tiếc nào.

Nhưng bà không phải là người lạnh lùng băng giá. Ngược , bà thường xuyên mỉm cười, nói năng lúc nào dịu dàng, nhẹ nhàng.

Vì vậy, ta rất thích gần gũi bà, thậm chí coi bà của .

nhưng, Tĩnh Ngô chưa từng truyền kinh pháp cho ta.

Bà còn bàn bạc , quyết không ban pháp hiệu cho ta, không cho ta cạo tóc.

Ta tại .

Bà nói, những cô ở đây đều là tự quyết tâm đoạn tuyệt hồng trần rồi bước chân vào cửa Phật.

Còn ta thì khác, ngay đầu đã không có sự lựa chọn.

Vì không phải tự nguyện, nên cần để một con cho ngày hoàn tục.

Khi đó, ta chẳng mấy bận tâm.

Một trẻ bỏ rơi khi lọt lòng ta, thì còn có hồng trần nào đáng để lưu luyến?

Nhưng Tĩnh Ngô chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta, dịu dàng nói:

“Tiểu Bình An, nếu không phải , gian chẳng có mẫu nào nỡ lòng bỏ cốt nhục của . Chắc chắn họ đã gặp biến cố.”

Biến cố ?

Nhưng trong kia, Thừa tướng không hề gặp biến cố.

Là tri kỷ của ông, An Viễn Hầu, đã phạm tội tử hình, triều đình ra lệnh tru di.

Thừa tướng liều mạng, bất chấp mọi nguy hiểm để bảo vệ trẻ chào đời của An Viễn Hầu.

Bởi vì là con của tội thần, nên trẻ chỉ có thể giấu trong .

Nhưng nếu trong phủ Thừa tướng đột nhiên xuất hiện một bé, ắt sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Vì vậy, Thừa tướng đành hy sinh chính con gái , trẻ tháng năm sinh bé kia, để thực hiện kế hoạch đánh tráo.

Ta không thực sự tin vào đó.

Cảm thấy nó gượng ép quá mức.

Nếu thật sự phải gửi , thì gửi cho bất kỳ gia đình nào , nhất định phải đưa vào cửa Phật?

Ta nói Tĩnh Ngô rằng, thật hoang .

Nhưng Tĩnh Ngô ngẩn người rất lâu, sau đó khẽ nói:

“Gửi dân thường, chỉ sợ vô tình trao cho người khác một thứ có thể trở thành điểm yếu của để họ nắm lấy. Nếu thân phận bại lộ, kết cục sẽ là tru di cả . Nhưng gửi vào cô thì khác, đó coi đã cắt đứt giới bên ngoài.”

Ta vẫn không hiểu.

Ta nói Tĩnh Ngô rằng, ta muốn tự cho rõ ràng.

Bà không ngăn cản, còn giúp ta tết một b.í.m tóc dài.

Tùy chỉnh
Danh sách chương