Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Đang lúc bận rộn nhất, mấy tên du côn vô lại lại quán gây chuyện.
uống rượu say khướt, miệng toàn lời ô ngôn uế ngữ.
“, tiểu t.ử dáng vẻ cũng tươi ngon mọng nước.”
“Tiểu tử, lại đây uống với gia một chén?”
nói xong liền đưa ra muốn chạm vào mặt Sở Tiểu Tiểu.
Sở Tiểu Tiểu vội vàng trốn phía sau ta, hét lớn: “ ngươi muốn làm gì?!”
Ta nắm chặt muôi , che chắn trước người Sở Tiểu Tiểu, “Cút! Đừng hòng nạt cô nhà ta!”
Mấy tên du côn kia thấy chỉ có một nữ nhân ta, lại càng không thèm kiêng nể gì.
“Con mụ đàn bà thối , đừng có không biết xấu hổ!”
“ huynh đệ, cho nàng ta đẹp mặt!”
Đúng lúc , Sở Tiểu Tiểu hét lớn, “Lý đại bá, Vương thẩm thẩm! Mau hỗ trợ! Có người nạt ta!”
Tiếng hét của nàng trẻo nhưng cao vút, vang rất xa.
người bán hàng xung quanh nghe động tĩnh, đều nhanh chóng buông hàng chạy .
“Ai dám nạt người ?!”
“Ban ngày ban mặt, không vương pháp gì sao?!”
Đám du côn thấy tình thế không ổn, vẻ mặt xám xịt vội vàng bỏ .
Ta cúi người, chân thành cảm tạ người nhiệt tâm trượng nghĩa.
Sở Tiểu Tiểu cũng cúi sâu, “Cảm ơn bá thẩm tương trợ.”
đều cười cười xua .
“Nào có to tát gì, mới, xem ai dám nạt ta chứ!”
“ sau nếu có người đến gây sự nữa, cứ gọi ta!”
“Vẫn là tiểu cô thông minh, hết Lý đại bá lại đến Vương thẩm thẩm, ai không biết tưởng rằng sự thân quen vậy!”
14
Việc buôn bán ngày rất tốt., ta kiếm không ít bạc.
Đảo mắt Tết Nguyên tiêu, ta thu dọn quán từ sớm, dẫn theo Sở Tiểu Tiểu nhà làm bánh trôi.
Bột gạo nếp vo thành viên sẵn, nhân bánh cũng chuẩn tốt.
Ta làm mẫu trước một lần, Sở Tiểu Tiểu học theo động tác của ta, vụng nặn bánh.
Bàn nhỏ bé của nàng không quá linh hoạt, bánh trôi méo mó xiêu vẹo củ khoai tây sần sùi xấu xí.
Ta buồn cười sửa lại động tác của nàng, “Chậm thôi, không cần vội.”
Nàng lè lưỡi, tiếp tục cố gắng.
Dần dần, nàng càng nặn bánh càng quen , bánh trôi cũng trở nên trịa đẹp mắt.
Khi nặn đến mấy cái bánh trôi cuối cùng, ta lấy ra đồng tiền xu, rửa sạch rồi nhét vào cái bánh trôi.
“Tiểu Tiểu, ở quê của ta, Tết Nguyên tiêu nhất định phải ăn bánh trôi có nhét tiền xu, vậy sau mới có thể phát tài.”
Nàng hiếu kỳ mở to đôi mắt: “ vậy sao?”
Ta mỉm cười, “Đương nhiên là rồi.”
Màn đêm buông xuống, vầng trăng vạnh sáng vặc treo ngọn cây.
Ta đốt đèn, nước nồi cũng sôi ùng ục, bốc khói nghi ngút.
Khi bánh trôi chín, một đám trắng trắng nổi lên mặt nước trông viên trân châu khổng lồ.
Ta múc ra bát, đưa cho Sở Tiểu Tiểu một bát.
Nàng gấp gáp c.ắ.n một miếng, nóng mức há miệng la oai oái.
“Từ từ ăn, cẩn thận kẻo bỏng.” Ta nhắc nhở nàng.
Nàng thổi phù phù cho bánh nhanh nguội, cái miệng nhỏ lại không ngừng ăn ngấu nghiến.
“Ngon quá!” Nàng lúng búng nói, miệng vẫn không ngừng nhai bánh.
ta chậm rãi ăn, đến miếng cuối liền c.ắ.n phải chiếc bánh trôi có đồng xu.
Ta cười nói, “Tiểu Tiểu, ta đều ăn bánh có đồng xu, sau nhất định sẽ phát đại tài!”
Nàng nghe thế cũng cười rộ lên, “Đúng, phát đại tài!”
Ta dạy nàng mấy câu nói may mắn lấy phúc: “Tết Nguyên tiêu ăn bánh trôi, Tiểu Tiểu sẽ có một mới trôi chảy, tiền vào nước, thăng tiếng không ngừng.”
Nàng cũng học theo dáng vẻ của ta, lặp lại câu chữ.
nhà ngập tràn tiếng cười rộn ràng.
15
xuân, thời tiết dần trở nên ấm áp.
Sở Tiểu Tiểu cây nấm mọc sau mưa, lớn lên rất nhanh.
Khuôn mặt nàng dần trổ mã mượt mà, ngũ quan càng ngày càng tinh xảo.
Nàng mặc áo thêu hoa ta may cho nàng, thắt b.í.m tóc đen nhánh mượt mà, khi đường hấp dẫn không ít ánh mắt.
Khách đến quán mì của ta cũng ngày càng nhiều.
“Lão bàn, khuê nữ nhà bà càng ngày càng xinh đẹp.”
“Đúng vậy, dáng vẻ tương lai nhất định có thể gả cho phu quân tốt.”
“Tiểu cô , nay bao nhiêu tuổi rồi, hứa hôn chưa?”
Khách đến quán vừa ăn mì vừa trêu ghẹo Sở Tiểu Tiểu.
Sở Tiểu Tiểu trêu chọc đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, nép ở phía sau ta không dám ra.
Ta cười, thay nàng giải vây, “Tiểu Tiểu vẫn nhỏ, nên ta cũng chưa vội định chuyện chung thân.”
Khách khứa cười ha ha, tiếp tục ăn mì.
Chờ khách hết, Sở Tiểu Tiểu nhìn ta đầy mong chờ, “Thẩm thẩm, con muốn ăn canh cá dưa chua.”
Ta cười, khẽ xoa nàng, “, nhà nấu cho con.”
nhà, ta vào bếp, thuần thục thái cá thành miếng, đảo dưa chua.
Chỉ chốc lát sau, một nồi canh cá dưa chua thơm lừng nấu xong.
Sở Tiểu Tiểu bưng bát, ngồi chiếc ghế nhỏ ăn miếng, mặt là nụ cười thỏa mãn.
Ngày qua ngày êm đềm trôi, ta và Sở Tiểu Tiểu sống chung bên nhau cũng ngày càng ăn ý.
Chỉ là, một đêm mưa gió sấm chớp điên cuồng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập.