Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
biết thanh mai trúc mã của Phương Cẩn Văn về nước, cô bạn thân của tôi liền gửi đến một loạt nhắn thoại dài mấy chục giây.
“Trình ! Mau thu dọn đồ đạc đi! Bạch nguyệt quang của chồng cậu về rồi đấy! Cậu sắp bị đuổi ra khỏi nhà đến nơi rồi, mau thuê luật sư đấu với anh một trận!”
Nhưng lúc đó tôi lại rúc trong lòng Phương Cẩn Văn xem phim.
Thế là phim cũng không xem nổi nữa, tôi lập tức gỡ anh ôm ngang eo mình ra:
“Người anh sắp ly hôn với em, còn định thuê luật sư kiện em nữa.”
Vẻ lười biếng trên gương Phương Cẩn Văn bỗng chốc biến thành khó hiểu, anh giơ lấy luôn điện thoại tôi.
Điện thoại vẫn rung liên tục, là bạn thân gửi mấy tấm chụp màn từ các group chat lớn.
“Chừng ấy thời gian, Trình chắc cũng vớt không ít rồi nhỉ, làm người thì nên biết điều một chút.”
“Haizz, kết hôn bốc đồng đúng là không nên chút nào.”
“Cậu Phương đâu phải không có tư cách nổi giận, ly hôn thì cũng chỉ là chia ít tiền mà.”
…
Xem hết mấy tấm , Phương Cẩn Văn buột miệng chửi một câu:
“Mẹ nó, bị điên hết rồi à?”
1
Mắng rồi, mà cơn tức vẫn chưa tan.
Anh dứt khoát thay quần áo, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài, là phải đích thân đi gặp mấy người hô hào ầm ĩ nhất trong mấy tấm chụp màn .
Tôi không có ý kiến.
Chuyện thế này, đương nhiên anh ra là tốt nhất.
Còn tôi, cứ yên tâm mà xem phim .
như vẫn thiếu gì đó.
Tôi gọi dì Bình – người giúp việc – tới, nhờ dì rửa giúp ít dâu tây.
Dâu tây mang tới rồi, vậy mà dì Bình – người xưa nay luôn vững vàng – lại run một cái.
Tôi vội đỡ lấy đĩa trái cây, ngẩng đầu dì Bình, nghĩ chắc dì nghỉ ngơi không đủ.
Không thì , vừa liền phát mắt dì hơi đỏ.
“Dì, sao vậy ạ?”
Dì tôi, như muốn lại , cuối cùng chỉ khẽ thở dài:
“Phu , tuy tôi chỉ cô năm, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn xem cô là chủ thật . Nếu này cô thật phải rời khỏi căn nhà này, cô có thể dẫn tôi không? Coi như là tái tuyển.”
Tôi mơ màng: “Cháu không đi đâu mà. Cháu chẳng định rời đi đâu cả.”
“Phải, phải! Phải như vậy chứ!” Dì Bình bỗng lấy lại tinh thần, “Chỉ cần cô cứng rắn, ai cũng không giành vị trí của cô đâu.”
Tôi sững người một lát, mới chợt hiểu ra – chỉ trong thời gian xem phim mà, tôi như thể đã lệch khỏi thế giới bên ngoài mất rồi.
Lúc này, cô bạn thân An Nguyệt lại gọi điện thoại tới:
“Gia Du, vừa rồi tớ chẳng đã bảo cậu thuê luật sư rồi sao? Cậu thấy tớ thế nào? gì cũng là người nhà, đáng .”
“À đúng rồi, cậu có ký thỏa thuận tiền hôn không?”
“ có ký cũng không sao, tớ sẽ cố gắng xoay chuyển thế cho cậu. sao thì chồng cậu là người có lỗi trước trong hôn mà…”
Tôi lặng lẽ nghe cô ấy một lúc, rồi bảo: “Bật video đi.”
“Muốn chuyện trực tiếp hả? OK luôn.”
Nhưng video bật , gương tôi không hề xuất trong màn , chỉ thấy bàn phải chọn trái cây.
An Nguyệt ngẩn người: “Ngón vẫn còn nguyên mà, có chuyện gì vậy?”
Tôi xòe ra: “ viên kim cương to bằng trứng chim cút trên tớ đi! Hàng đặt làm riêng! Bảy chữ số đấy! Hôm qua chồng tớ vừa tặng. thế này mà giống muốn ly hôn à?”
An Nguyệt gật đầu: “Hiểu rồi, bị cáo có động thái bù đắp đúng không?”
“Không phải bù đắp! Anh ấy thường xuyên tặng quà cho tớ mà.”
“Gia Gia, tớ hiểu tâm trạng của cậu bây , nhưng chuyện đã qua thì nó qua, tại khác rồi, cậu không thể cứ mãi trốn tránh …”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Rồi dứt khoát tắt video.
Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Nhưng tôi có linh cảm… chuyện này còn lâu mới xong.
2
Cũng chẳng trách mọi người phản ứng mạnh như thế.
Phương Cẩn Văn và nữ chính của hôm nay – Diêu Mạn – từng là cặp đôi trời định trong mắt bao người.
Họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Càng nhà Phương – Diêu ngầm định hôn ước.
Nếu không phải này Diêu Mạn nhất quyết ra nước ngoài, về mù mịt, khiến người đành hủy hôn, thì chuyện liên hôn coi như là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Mà lý do Diêu Mạn quyết định như vậy, là vì cô muốn đuổi giấc mơ nghệ thuật của riêng mình.
Cô ấy quả thực cũng đã gặt hái thành công, nay danh tiếng không nhỏ trên trường quốc tế.
Một người xuất sắc như vậy, đã rời đi nhiều năm, trong giới vẫn tràn ngập những thoại về cô.
Thế nên tức Phương Cẩn Văn kết hôn với tôi lan ra, phản ứng đầu tiên của không ít người là – quá đỗi bất ngờ.
Vừa vì cặp “kim đồng ngọc nữ” trong lòng họ bị chia cắt, lại vì xuất thân và danh tiếng của tôi thật chẳng có gì nổi bật.
Nhà chỉ mở một xưởng sản xuất nhỏ, có chút vốn liếng, từng trải chút ít, nhưng chẳng là gì to tát.
Vì thế, thấy “rùa vàng” như Phương Cẩn Văn, tôi liền bám riết không buông.
Bên ngoài là thế đánh giá tôi.
có hơi thiên lệch, nhưng đúng là tôi chủ động đuổi Phương Cẩn Văn.
Cũng chẳng kiểu hỏi han quan tâm gì cả, mà là chạy thẳng tới công ty anh ấy “cọ ”, bắt đầu làm từ vị trí viên tầm thường trong văn phòng tổng giám đốc.
Ban nhận lương Phương Cẩn Văn trả, tan ca thì “cưa” chính anh .
Một mũi tên trúng đích.
Ngay cả tỏ cũng là tôi lôi anh núi tuyết, lúc anh bị thiếu oxy đến choáng váng, đầu óc mơ hồ mà mở lời.
Thế nên, bức tranh từ “cặp đôi quyền lực” anh và Diêu Mạn, bỗng chốc biến thành “tổng tài lạnh lùng và cô thư ký liều lĩnh đeo bám chín mươi chín ”.
Bảo sao người không có cảm giác hụt hẫng.
Phương Cẩn Văn đã nhiều lần giải thích là cảm thật , nhưng chẳng ai .
Cuối cùng, mọi người đi đến nhận định thống nhất:
Phương Cẩn Văn chỉ là muốn ép Diêu Mạn quay về, nên mới lấy hôn ra làm cái cớ.
Đúng là hy sinh lớn thật.
3
Mấy lời đồn đại đó, ít nhiều cũng lọt vào tai tôi.
Nhưng vì cuộc sống hôn vẫn ngọt ngào, nên tôi chưa bao tâm.
Thế nhưng, kể từ Diêu Mạn trở về nước, những đồn ấy càng rộ .
lại đúng lúc tập đoàn trong đoạn phát triển mạnh, Phương Cẩn Văn là tổng giám đốc, tốt nhất đừng dính vào scandal vào thời điểm nhạy cảm này.
Tính ra thì tôi và Phương Cẩn Văn kết hôn vào năm thứ ba hôn ước của anh bị hủy, và vừa rồi mới kỷ niệm năm.
ăn mừng kỷ niệm, chúng tôi còn đặc biệt đi nghỉ dưỡng trên một hòn đảo riêng.
Chụp không ít , rất thích hợp khoe cảm!
Lúc trước bận chỉnh nên chưa kịp đăng, đúng là thời cơ vàng.
Năm phút , album chín tấm tung ra.
Chưa đến nửa tiếng, lượt like tăng vù vù.
Phần bình luận cũng náo nhiệt không kém:
“Cà cà cà~”
“Mong này cũng có một hòn đảo lớn thế này.”
“Trông đúng là có tướng phu thê thật.”
“Tôi công nhận là người rất ngọt ngào, nhưng xin đừng giết chó người độc thân nữa…”
…
Lướt bình luận xong, tôi mãn nguyện thoát ra ngoài.
Kết quả, An Nguyệt lại tới tìm tôi:
“Gia Gia, cậu đừng nóng mà.”
“Sao nữa đây?”
An Nguyệt gửi mấy chụp màn tới.
Vẫn là những lời họ lưng tôi.
Câu chữ lại còn “nâng cấp” thời thế.
tôi vì tâm không vững nên mới vội vàng khoe mẽ trên mạng xã hội giữ thể diện.
Một lúc thấy vừa buồn cười lại vừa tức.
Nhưng tôi chợt nghĩ tới chuyện khác:
“Sao mấy người lập nhóm tám chuyện mà chẳng bao gọi tớ?”
An Nguyệt: “Liên quan gì tới tớ đâu? Mấy cái này cũng là người khác gửi tới nhờ tớ xác minh , ai bảo tớ quen cậu, nên tiện lấy làm báo luôn.
Nhưng tớ hoàn toàn hiểu tâm trạng của cậu. Cậu đừng quá lo. Thật ra tớ cũng vừa tự kiểm điểm lại, có nào mình ép cậu quá, có lẽ cậu nên bình tĩnh lại trước đã.”
“Còn cái cô Diêu Mạn kia, tuy chúng chưa gặp bao , nhưng rồi cũng có chạm , tới lúc đó cứ ứng biến.”
Tuy tôi vẫn không kịp logic của An Nguyệt, nhưng ít nhiều cũng cảm nhận lo lắng của cô ấy, trong chốc lát còn thấy hơi cảm động.
Nếu như nửa tiếng , cô ấy không đột nhiên nhắn cho tôi một câu:
“Trời ơi, tớ vừa đi gặp khách hàng, lại vô gặp ngay cô Diêu Mạn! Cô ấy thật có khí chất lắm! Bảo sao bị cáo lại không an phận cho …”
thì chắc nụ cười trên tôi đã có thể kéo dài lâu hơn chút nữa.