Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Nghe tôi nói vậy, mẹ chồng – bà Khang Quế Anh – lập tức ngẩng đầu lên, mặt mày đầy vẻ sững sờ, đến cả tiếng khóc cũng nghẹn lại.
“Tiểu Mẫn… con… con vừa nói gì cơ?”
Tôi nhàn nhạt lặp lại, từng chữ từng lời rõ ràng:
“Con sẽ đến tiễn Lưu Bân lần cuối. Đợi anh ta hỏa táng xong, con và mẹ—ai đi đường nấy, không ai còn nợ ai điều gì nữa.”
Bà ấy run rẩy đứng dậy, định nắm lấy tay tôi:
“Nhưng… con với A Bân tình cảm bao năm, con lại đang mang thai con của nó…”
Tôi bình thản nghiêng người né tránh, không để bà ấy chạm vào.
“Tình cảm là một chuyện, ở góa nuôi con lại là chuyện khác. Con tự biết sức mình đến đâu, xin lỗi, nhưng con không gánh nổi gánh đó.”
Tôi vẫn chưa hiểu những dòng bình luận trôi qua trước mắt ban nãy là thứ gì.
Nhưng tác động của chúng quá mạnh—mạnh đến mức khiến tôi không thể ngó lơ.
Theo như bình luận đạn nói, tôi sẽ mềm lòng trước lời cầu xin của mẹ chồng, sẽ ở lại cái nhà này, tiếp tục làm người vợ hi sinh vì cái gọi là “nghĩa tình”.
Sau đó, tôi sẽ đón nhận khoản nợ “năm trăm triệu” mà Lưu Bân để lại sau khi giả chết, tự nguyện ôm hết cái gánh nặng đó vì “con”.
Tôi sẽ một mình sinh con, nuôi con, trả nợ, phụng dưỡng mẹ chồng. Mười ba năm trời làm trâu làm ngựa. Không than, không oán.
Và rồi vào cái ngày món nợ cuối cùng được thanh toán xong—
Lưu Bân sẽ cùng với chị ba của hắn “vinh quang trở về”.
Cậu con trai phản nghịch mà tôi nuôi lớn bằng cả thanh xuân sẽ lập tức trở mặt, ôm lấy ba nó khóc lóc, biến thành đứa con trai hiếu thảo.
Bà mẹ chồng “liệt giường” tôi hầu hạ suốt mười năm cũng bỗng dưng khỏi bệnh, tung người nhảy khỏi giường, vui vẻ xuống bếp nấu cơm cho hai “báu vật” trở về.
Còn cái gọi là “kết thúc có hậu” dành cho tôi?
Là Lưu Bân không ly hôn với tôi, thế thôi.
Cả cái gia đình to đùng đó vẫn sống đầm ấm vui vẻ, chẳng ai bận tâm tới người đàn bà khổ sai như tôi.
Một người vợ như cái bóng, sống như bảo mẫu toàn thời gian, suốt đời làm nền cho màn đoàn tụ cảm động của kẻ khác.
Vậy mà còn gọi đây là văn nữ chính?
Còn bắt người ta nuốt cho trôi cái gọi là “nữ cường vì chịu đựng giỏi”?
Không trách mấy bình luận kia chửi tác giả te tua.
Nếu nói đầu óc tác giả không có vấn đề, tôi thật sự không tin.
Tôi có thật sự đang sống trong một cuốn truyện hay không? Tôi không chắc.
Nhưng nếu đúng là như vậy—thì tôi từ chối làm vai chính kiểu đó.
Nhưng chắc chắn tôi sẽ không đi theo cái kịch bản ngớ ngẩn kiểu đó.
Tôi không phải loại người thích tự biến mình thành thánh mẫu để rồi sống chết gặm khổ.
Không ai bắt tôi phải gồng lên chịu đựng trong im lặng như vậy.
Và cũng đừng mong tôi tự nguyện nhận vai nữ chính đáng thương chỉ để làm nền cho sự cảm động của thiên hạ.
Tất nhiên, tôi cũng không mù quáng tin hoàn toàn vào mấy dòng bình luận đạn kia.
Dù sao thì… Lưu Bân chết thật hay chỉ giả vờ chết,
nhìn thấy xác là biết liền.
2.
Khang Quế Anh vừa khóc vừa lau nước mắt, kéo tôi đến thẳng nhà xác.
Hai mắt bà đỏ hoe, sưng húp như bị ong đốt.
Nếu không phải tôi đã đọc được loạt bình luận đạn kia, chắc hẳn tôi cũng sẽ tưởng bà ấy đang thật lòng đau buồn vì mất con.
Dù giờ tôi đã tin đến bảy phần rằng cái “chết” của Lưu Bân chỉ là một màn kịch, nhưng… trong lòng vẫn còn sót lại một chút hy vọng mong manh.
Hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm.
Hy vọng họ không thực sự đang giăng bẫy để chôn sống tôi.
Phải công nhận một điều, đúng như lời Khang Quế Anh nói—từ sau khi cưới, tình cảm giữa tôi và Lưu Bân chẳng có gì phải phàn nàn.
Phải nói là mật ngọt đến mức người ngoài nhìn vào còn thấy ghen tỵ.
Nhưng… nếu như mấy bình luận đó nói đúng thì sao?
Nếu tất cả chỉ là một màn diễn được tính toán kỹ lưỡng?
Tôi không thể chấp nhận nổi việc người đàn ông nằm bên cạnh mình mỗi đêm lại đang lên kế hoạch đâm sau lưng mình từng chút một.
Càng không thể chấp nhận nổi nếu tất cả là một màn kịch—và tôi là con rối ngu ngốc nhất.
Chẳng bao lâu sau, tôi được đưa vào phòng chứa thi thể.
Và rồi tôi thấy hắn—Lưu Bân.
Hắn nằm đó, trên chiếc băng ca lạnh ngắt, gương mặt trắng bệch, quầng mắt đen sẫm, môi tím tái.
Thoạt nhìn, đúng là không khác gì người chết thật.
Tôi cúi người, định nhìn kỹ thêm một chút—
Thì ngay khoảnh khắc đó, loạt bình luận đạn lại một lần nữa trôi qua trước mắt:
【Gã tra nam này chơi lớn thật, để diễn cho giống mà tiêm cả thuốc mê!】
【Cái lão anh họ của “chị ba” kia—là tay lão luyện trong nghề nhé. Giả chết với ông ta chỉ là trò con nít.】
【Không giả tâm thì sao giúp hết mình thế? Gã tra nam kia kiếm được cục tiền, chị ba có bao giờ để ông anh họ ăn thiệt?】
【Anh họ cái nỗi gì—chính là bác sĩ chuyên ngành pháp y giả tạo! Gã nam chính gài bẫy nữ chính, rồi bị chị ba bẫy ngược lại. Quá đúng bài.】
【Chỉ có mỗi tôi là thương nữ chính thôi à?】
【Thương cũng vô dụng. Nữ chính vốn dĩ ngốc, lại còn ảo tưởng bản thân đang sống trong một câu chuyện đầy nhân văn. Xem chơi cho vui thôi.】
【Mà khoan… mấy người có thấy nội dung hình như bắt đầu chệch đường chưa? Nữ chính tới giờ vẫn chưa gật đầu chịu sinh con mà?】
Đám bình luận này thông tin nhiều đến mức khiến tôi giật cả mình, tim như bị bóp nghẹt.
Theo như bọn họ nói, màn kịch giả chết của Lưu Bân có thể diễn trót lọt như vậy hoàn toàn là nhờ vào sự giúp sức của một nhân vật tên là Liêu Cương—anh họ của “chị ba”.
Mà mối quan hệ giữa “chị ba” và Liêu Cương… e rằng cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam.
Lưu Bân gài tôi—chị ba lại gài Lưu Bân.
Quả là màn xoắn chéo drama đặc sản giới phản diện.
Cuối cùng thì sao?
Ba người bọn họ sẽ sống bên nhau vui vẻ hạnh phúc,
còn tôi—chỉ có mỗi mình tôi—cắn răng gánh hết mọi đau khổ, tổn thương và nợ nần?
Từ khoảnh khắc đó, trái tim tôi chết hẳn.
Lừa tôi tình cảm ư? Được thôi, tôi nhịn.
Nhưng định lừa luôn tiền của tôi?
Mơ đi!
Chỉ trong chớp mắt, tôi đã quyết định phải làm gì.
Ai dám phụ tôi—kẻ đó đừng mong có kết cục tốt đẹp.
Tôi hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh lại.
Rồi quay sang hỏi nhân viên quản lý nhà xác:
“Xin hỏi… giấy chứng tử này được cấp ở đâu? Bệnh viện hay công an?”
“Là bác sĩ Liêu ký,” người kia đáp, rồi đưa tôi tờ giấy chứng tử.
Tôi nhận lấy tờ giấy mỏng dính ấy—nhưng tim thì như bị đâm một nhát.
Ngay hàng chữ ký cuối cùng—vị trí dành cho bác sĩ phụ trách—nét chữ bay lượn quen thuộc hiện rõ:
Liêu Cương.
Chuẩn luôn. Trùng khớp với bình luận đạn.
Mà trong mớ bình luận ấy, “chị ba” – người trắng trợn lên kế hoạch giả chết giúp Lưu Bân – không ai khác chính là Liêu Thanh U: mối tình đầu trắng trong, thánh khiết, ánh trăng sáng mà hắn từng cầu mà không được.
Tốt lắm.
Tốt đến mức khiến người ta buồn nôn.
Dù trong lòng căm hận ngút trời, tôi vẫn điềm nhiên cất giấy chứng tử vào túi.
Không để lộ chút cảm xúc nào.
Chưa kịp để Khang Quế Anh phản ứng, tôi đã sải bước lao thẳng về phía thi thể Lưu Bân.
Gào thét gì cũng không bằng hành động.
Tôi nhảy bổ lên người hắn, vung nắm đấm đầu tiên…
Mà đập. Thẳng. Vào. Mặt. Hắn.