Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0phyiUW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Đôi mắt hờ hững của anh ta dường như vô tình lướt qua Tô Nhiễm Nhiễm và Tống Đình Nhu:

“Đồ ăn mang hơi nhiều, cùng nhau ăn đi.”

Tôi có chút hứng thú, giúp trợ lý bày biện thức ăn:

“Thật là tốn kém quá.”

Hoắc Duẫn Tiệm không nhìn tôi, ánh mắt vô cùng xâm lược nhìn chằm chằm Tô Nhiễm Nhiễm, giọng điệu tùy ý ngông cuồng:

“Dù sao, tôi rất lo lắng người phụ nữ của mình không quen ăn đồ ăn bên ngoài.”

Biểu cảm của Tô Nhiễm Nhiễm trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc.

Hơi thở của Tống Đình Nhu đột nhiên trở nên nặng nề hơn.

Tôi: “….”

Thật muốn cầm cái nồi đất đựng canh trong tay, hất hết lên người ba kẻ này.

8

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí căng thẳng như có khói súng.

Hoắc Duẫn Tiệm và Tống Đình Nhu đều nở nụ cười xa cách, lời nói thì bóng gió, châm chọc lẫn nhau không ngừng.

Những dòng bình luận cũng nhảy nhót rất vui vẻ:

[Nam phụ anh ấy yêu quá đi!]

[Mắt của nam chính sắp trợn ngược lên rồi kìa.]

[Đừng tranh cãi nữa, tôi ủng hộ cả ba người ở bên nhau.]

Tống Đình Nhu dù sao cũng còn trẻ hơn vài tuổi.

Bị Hoắc Duẫn Tiệm kích động đến biến sắc, đột nhiên đứng dậy.

Tô Nhiễm Nhiễm vội vàng kéo anh ta lại, rồi gắp thức ăn cho anh ta:

“Anh Nhu, ăn cơm ngoan nào, được không?”

Tống Đình Nhu quả nhiên nhẫn nại ngồi xuống.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Hoắc Duẫn Tiệm nhìn chằm chằm vào tay Tô Nhiễm Nhiễm, ẩn chứa sự đe dọa.

Tô Nhiễm Nhiễm bị dọa sợ hãi vội vàng buông tay, con hàu đang gắp dở rơi vào bát của tôi.

Tôi dừng đũa.

Trong nháy mắt, dạ dày tôi quặn thắt, không ngừng buồn nôn.

Tôi nhanh chóng hất cả bát lẫn đũa thức ăn vào thùng rác.

Trong phòng im lặng như tờ, mọi người đều nhìn về phía tôi.

Mắt Tô Nhiễm Nhiễm lại đỏ hoe:

“Hoắc tiểu thư, có phải tôi lại làm sai điều gì rồi không?”

Tống Đình Nhu nhíu chặt mày.

Sắc mặt Hoắc Duẫn Tiệm khó coi.

Anh ta vốn quen ra lệnh, lúc này giọng nói càng thêm lạnh lùng:

“Hoắc Duẫn Tiêu, em có ý gì đây, phép tắc của em đâu?”

Ồ, anh trai ruột của tôi, cuối cùng cũng tìm đến tôi để bênh vực người trong lòng.

Tôi rất bình tĩnh:

“Em bị dị ứng hải sản. Anh quên rồi sao.”

Là dị ứng rất nặng, loại có thể gây chết người. Nhìn thấy hải sản trong bát mình cũng không nhịn được mà buồn nôn.

Hoắc Duẫn Tiệm đương nhiên là biết, chỉ là giống như Tống Đình Nhu, anh ta chọn cách quên đi.

Bởi vì đối với họ, tôi không quan trọng.

Là người có thể bỏ qua, có thể lãng quên.

Biểu cảm của Hoắc Duẫn Tiệm và Tống Đình Nhu đều có chút không tự nhiên.

Nhưng Hoắc Duẫn Tiệm vẫn nói:

“Có thể thông cảm. Nhưng Tô tiểu thư không biết những điều này, em quá thất lễ rồi, mau xin lỗi Tô tiểu thư đi.”

Tô Nhiễm Nhiễm im lặng rơi nước mắt.

Dường như thật sự chịu bao nhiêu ủy khuất, đang chờ tôi nói xin lỗi.

Tôi nhìn chằm chằm Hoắc Duẫn Tiệm mấy giây, không nhịn được mà nhếch mép cười chế giễu:

“Xin lỗi? Hoắc Duẫn Tiệm, anh đang lên mặt với ai vậy?”

“Ra mặt vì người trong lòng của anh sao? Nhưng người ta còn chẳng thèm liếc nhìn anh một cái.”

“Còn nữa, đây là công ty của tôi, nếu anh không hiểu rõ tình hình thì ra ngoài siêu thị lắc não cho tỉnh táo rồi hãy nói chuyện.”

9

Hoắc Duẫn Tiệm thấy tôi cãi lời thì nổi trận lôi đình.

Đúng như tôi nói, đây là công ty của tôi. Rất nhanh sẽ có nhân viên an ninh đến mời anh ta đi.

Tôi thậm chí còn gửi tin nhắn cho bố mẹ, “giới thiệu” Tô Nhiễm Nhiễm với họ.

Chiều hôm đó, Trình Tri Việt đưa cho tôi một tập tài liệu.

Tôi đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, nhận lấy tập tài liệu xem qua một chút rồi châm lửa đốt.

Tro tàn rơi xuống gạt tàn.

Không để lại dấu vết.

Tôi thở sâu một hơi.

“Chị đang nghĩ gì vậy?”

Trình Tri Việt đứng bên cạnh tôi, đột nhiên hỏi.

Tôi cười nhạt:

“Chị đang nghĩ, phải cho bọn họ tan xác hết.”

Với tư cách là nữ phụ độc ác, tôi sẽ bị anh trai và bạn trai cũ không ngừng sỉ nhục, để làm nổi bật tình yêu của họ dành cho Tô Nhiễm Nhiễm.

Thật là thú vị.

Cứ nhằm vào một mình tôi mà hành hạ.

Nhưng nếu tôi nhất quyết không chịu thì sao?

Nếu tôi nhất quyết muốn đạp những kẻ tự cho mình là nhân vật chính xuống dưới chân thì sao?

Trình Tri Việt không đáp lời.

Tôi không khỏi quay ánh mắt sang nhìn cậu ta:

“Em lại đang nghĩ gì vậy?”

Ánh mắt Trình Tri Việt đang cụp xuống ngước lên, nhìn tôi chăm chú:

“Em đang nghĩ, làm sao để làm chó của chị, chị mới không bỏ rơi em.”

Lời này quá trắng trợn.

Tôi khựng lại, rồi phá lên cười, kéo tay cậu ta lại gần, dí đầu thuốc đang cháy dở vào lòng bàn tay cậu ta.

Trình Tri Việt đau đến nhíu mày, nhưng không hề né tránh. Mặc kệ lòng bàn tay mình có thêm một vết sẹo.

Dường như không có gì có thể đánh bại được cậu ta.

“Vậy thì em cứ nghĩ cho kỹ đi.”

Tôi mập mờ tiến sát lại gần cậu ta:

“Nghĩ ra được cái gì hay ho, chị cũng không phải là không thể cho em một cơ hội.”

10

Tan làm, Tống Đình Nhu đang đợi tôi.

“Tiêu Tiêu, hôm nay cảm ơn em.”

Anh ta bước tới, giọng nói vô cùng dịu dàng.

Cảm ơn tôi chuyện gì?

Tôi không để lại dấu vết rút tay ra, lại nghe anh ta nói thêm:

Tùy chỉnh
Danh sách chương