Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Giống nguyên tắc mà anh kiên trì, cuối cùng cũng dần biến mất.”
Tôi bình thản nói xong đoạn dài đó, anh ta  , mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn cố chấp nói câu:
 “Anh đã đuổi việc Đoạn Song Song rồi…”
Tôi cắt ngang lời giải thích của anh ta.
 “ Dật Trần, tôi  tự hỏi liệu có    cách tôi quá mạnh mẽ, cuộc sống chúng ta quá bình ,  anh mới muốn tìm kiếm sự mới lạ.”
 “Nhưng tôi  rất lâu, rất kỹ,  sự không  tìm ra lý  nào chính đáng.”
“ tôi cũng được khác theo đuổi. Anh ấy chín chắn, điềm đạm, lễ phép khiêm tốn. Thậm chí tôi cũng có chút rung động. Nhưng tôi đã ngay lập tức dập tắt ý đó, tôi , tôi đã có bạn đời của mình.”
“ đơn giản vậy, chẳng anh không hiểu sao?”
Hồi cấp 2, giáo viên đạo đức  nói:  yêu là thứ có  độc chiếm.
  nực cười, một đạo lý mà tôi đã   khi còn nhỏ, đến bây giờ tổn thương đến tận cùng, tôi mới quyết tâm rời đi.
Hạ Tư Hằng đưa tôi một tờ khăn giấy. Tôi sờ lên mặt mình, không nước mắt đã rơi khi nào, ướt đẫm cả khuôn mặt.
“Vi Vi… chỉ cần em quay về, anh sẽ cưới em.” – Dật Trần lo lắng nói khi thấy Hạ Tư Hằng định đưa tôi rời đi.
Bước chân tôi khựng , nhưng cuối cùng tôi vẫn không dừng .
Vài tiếng sau, điện thoại reo lên. Là cuộc gọi  mẹ của  Dật Trần.
 Dì là một  rất ấm áp, trước đây tôi thường tới nhà, dì đối xử với tôi  con gái ruột. Tôi không có lý  gì để  chối cuộc gọi này.
“Vi Vi, nghe Dật Trần nói  đứa đang giận ?” – Giọng nói quen thuộc của dì vang lên  đầu dây bên kia.
 “Dì ơi, con   Dật Trần đã chia tay rồi.” – Tôi cố ý sửa  cách nói của dì.
Dì   một lúc, rồi thở dài.
 “Vi Vi , chuyện của  đứa, dì  rồi. Tất cả đều là lỗi của thằng con trai nhà dì, dì nhất định sẽ dạy dỗ  .” – Dì nói với giọng dỗ dành.
Tôi , rõ là Dật Trần nhờ dì gọi để cầu hòa, nhưng tôi không muốn thỏa hiệp.
“Vi Vi , hồi trước, dì  ba của Dật Trần cũng rất yêu . Nhưng  còn trẻ, cả  nóng   thường cãi . Lâu dần, ba của  bị con hồ ly bên ngoài mê hoặc.”
 “Thời trẻ, dì cũng  khóc lóc, làm loạn, thậm chí  quẩn. Nhưng rồi cũng  thông suốt, có   dì chưa đủ dịu dàng. Sau đó dì không khóc không quậy nữa,  bây giờ ông ấy cũng đã trở về với gia đình.”
 “Cho , phụ nữ chúng ta  dịu dàng một chút, trong  cảm thì rộng lượng, nhắm một mắt mở một mắt là được rồi.”
 “Dật Trần cũng hứa với dì rồi,  chỉ nhất thời hồ đồ. Hơn nữa, bây giờ  đã đuổi việc con bé thư ký kia rồi.”
…
Dì nhẹ nhàng chia sẻ kinh nghiệm, nhưng tôi bỗng hỏi:
 “Dì , hồi đó khi cãi  với chú, dì có   đến việc ngoại  không?”
Dì không ngờ tôi hỏi vậy, liền buột miệng:
 “Sao có  , dì làm sao mà  tới chuyện ngoại  được.”
“Dì , con khi ấy chắc dì chỉ muốn tìm cách hàn gắn quan hệ giữa , không ra ngoài tìm đàn ông khác để tâm sự, đúng không?”
Dì  . Tôi tiếp tục nói tiếp:
 “Dì , con  dì đều là   lòng trong  yêu. Nhưng họ thì không.  vậy, họ có  bới móc vô số lỗi lầm của chúng ta, lấy làm cái cớ cho sự phản bội của mình, rồi ngang nhiên đổ lỗi lên đầu chúng ta.”
“Dì chú trước khi đến với , đã hiểu rõ cách của đối phương. Nếu chú không chịu nổi cách của dì, thì đáng ra chia tay sớm, không vừa nói không chịu nổi, vừa tận hưởng sự yêu thương của dì.”
“Cũng vậy, con mình không đủ dịu dàng, con cũng là nghiện công việc, con thừa nhận. Nhưng Dật Trần, không đáng nào, vừa hưởng thụ sự giúp đỡ của con trong sự nghiệp, vừa đối tốt một cách mờ ám với một cô gái khác.”
“Yêu là , mà không còn yêu nữa cũng là . Nhưng nếu anh ta sau khi không còn yêu tôi nữa mà thẳng thắn nói rõ, có  tôi còn có  khâm phục sự thẳng thắn của anh ta.”
 “Sau khi không còn yêu tôi, anh ta  nói rõ ràng,  không  muốn có cả . Anh ta  thế, thì có khác gì kẻ tiểu nhân?”
Dì hồi lâu rồi mới nói: “Dật Trần sao có không yêu con được , luôn muốn quay với con mà.”
“Dì , anh ta muốn quay  không   yêu con, mà  bên con, anh ta có  đạt được những gì anh ta muốn.”
 Tôi nói một cách thẳng thắn  dứt khoát.
Dường lời nói của tôi đã khiến dì lay động, dì ngập ngừng nói một câu: “Chuyện cảm của tụi trẻ các con, dì không can thiệp đâu,” rồi vội vàng cúp máy.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tư Hằng đang ngồi trong khoang lái. Ánh mắt anh luôn nhìn thẳng phía trước, khóe miệng  đang nở một nụ cười. Anh hỏi:
 “Lăng Vi, em vẫn còn tin vào  yêu ?”