Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xuống mua thuốc lá, trai tôi quên tắt bluetooth.
Cả nhà chúng tôi ngồi trong , lặng lẽ nghe anh ta trò chuyện bằng giọng ngọt ngào với một cô gái.
Mà trớ trêu thay, cô gái kia không ai khác, chính là giả thiên kim – đứa con riêng tôi nhận về, Chu Khả.
01
Sinh nhật tôi hôm , ruột đang công tác ở nước .
Thằng em trai như con ngựa sổng chuồng, tức đề nghị bao nguyên một nhà cấp để quẩy tưng bừng.
Dĩ không phải kiểu quẩy điên loạn gì, vì có cả mẹ tôi và gái của em ấy cùng đi.
Nghe mẹ nói sẽ lấy Maybach bản giới hạn giống của Châu Kiệt Luân ra lái, anh trai mới có bằng tháng – Ngô Xuyên – liền xung phong làm tài xế.
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.
Kết quả, chúng tôi ngồi anh ta chậm rãi vào ghế lái, chậm rãi cài dây an toàn, chậm rãi kết nối điện thoại với bản đồ chỉ đường dù vốn đã có sẵn hệ thống định vị.
Trước đây anh ta chưa hề lái kiểu , lần đầu bật bluetooth còn lóng ngóng đến mức tay chân rối loạn, em trai tôi ngồi sau còn chậc lưỡi lần.
Bên , học đã bắt đầu thì thầm, thậm chí còn có người rút điện thoại ra quay.
Nhưng tôi chẳng lo người ta nói dựa hơi đại gia gì hết.
năm nay, giàu có của tôi đã vang khắp trường rồi.
Từ trường đến nhà cũng chỉ mười phút, nhưng suốt đường đi, giọng điều hướng ngắt quãng cả chục lần, WeChat của anh ta liên tục báo tin nhắn mới.
Ngay cả mẹ tôi cũng không nhịn mà chọc ghẹo:
“Tiểu Ngô , bình thường bận rộn ghê nhỉ.”
Trán Ngô Xuyên bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Cuối cùng, khi dừng trước cửa nhà , anh ta vội vàng mở cửa:
“Mọi người cứ vào trước đi, tôi ra cửa tiện lợi mua ít thuốc với đồ uống.”
Rồi ôm lấy điện thoại, cắm đầu chạy đi, còn chúng tôi chưa kịp nhắc, trong nhà cấp thì rượu thuốc gì cũng đều có sẵn.
gái em trai tôi, Du Hiểu Manh, nuốt nước bọt, rụt rè lên :
“Chị… em thấy, anh ta có gì không đúng lắm…”
Cô ấy chưa kịp nói hết câu đã câm bặt.
Bởi giây sau, cả đã cùng lúc “không đúng” là như thế nào.
Bluetooth bất ngờ phát ra giọng nữ làm làm tịch, khiến ai nghe cũng sởn gai ốc:
“Anh Xuyên à, khi nào anh tới? Đến nơi thì gửi em địa chỉ theo quy củ cũ nhé. Sinh nhật Khúc Quân mà thiếu em thì đâu có ~ Yêu anh, chụt chụt!”
Đoạn tin nhắn thoại dài 20 giây, càng phát âm lượng càng to.
Chắc Ngô Xuyên trong cửa phát hiện mở voice không có , bèn tăng âm lượng lên.
Mẹ tôi chỉ phẩy tay: “Tắt bluetooth đi.”
Nhưng em trai tôi lại chen ngang: “ chẳng phải là giọng của con kia sao?”
Du Hiểu Manh trợn mắt: “ gì cơ?”
“Con ” mà nó nói, tất cả chúng tôi đều hiểu rõ.
Chu Khả – đứa con riêng mà tôi mới đưa về không lâu.
Tâm trạng tôi từ sốc, sang phẫn nộ, rồi bỗng thấy buồn cười.
“Hóa ra cô ta không chỉ cặp kè trai tôi, mà còn định phá hỏng sinh nhật của tôi nữa.”
Em trai tôi cười nham hiểm: “Chị, xử nó không?”
Mẹ tôi điềm : “Không . Đàn ông lăng nhăng, đàn bà rẻ tiền đều có tội. Sao lại chỉ nhắm vào đàn bà?”
Tôi vén sợi tóc rối trước trán:
“Con trong nhà mình, để từ từ dạy dỗ. Còn kẻ kia, trước tiên phải chịu phạt.”
Em trai hớn hở: “Chúng ta cùng nhau tiễn nó lên trời nhé?”
Tôi thoa lại lớp son đỏ rực, nụ cười càng thêm rạng rỡ:
“Đầu tiên đưa hắn lên thiên đường, rồi một cước đá xuống địa ngục.”
02
Chu Khả đi cùng với Ngô Xuyên xuất hiện.
Tuy hai người họ vào cách nhau vài phút, nhưng tay áo của Ngô Xuyên vẫn còn nhăn nhúm, rõ ràng ai nắm chặt.
vào cửa, tôi liền theo thói quen cũ, giả ngạc , rồi lại tỏ vẻ khó chịu.
“Chị, xin lỗi. Em hôm nay là sinh nhật của chị… Là em tự ý xin phép đến mừng sinh nhật chị, chị đừng giận nhé.”
Lời thì ngọt ngào, bên trong lại khoe khoang.
Tôi thẳng về phía Chu Khả.
Cô ta tưởng tôi sẽ làm gì mình, tức tái nhợt, lùi lại một .
Nhưng tôi chỉ đi ngang qua, khoác lấy tay Ngô Xuyên.
Nếu là trước đây, tôi sẽ nắm tay, nhưng bây giờ thì thấy ghê tởm.
Tôi dịu dàng cười: “Anh đến rồi à, hôm nay lái vất vả anh rồi.”
Ngô Xuyên cưng chiều xoa đầu tôi: “Vì của anh, làm gì cũng chẳng thấy mệt.”
Chu Khả lại khựng người.
Mẹ tôi lên : “Thôi nào, ngồi xuống uống rượu đi.”
Chu Khả chỉnh lại váy trắng, cố ý ngồi sát vào phía bên kia của Ngô Xuyên.
Mọi người chỉ mỉm cười không nói.
Quả , chẳng bao lâu sau, cô ta đứng dậy, cả người gần như dán vào Ngô Xuyên, giả như phải vươn người qua anh ta để mời rượu tôi:
“Chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”
Ở góc độ Ngô Xuyên không thấy, cô ta nở nụ cười độc ác: “Đời người dài lắm, mỗi một lần sinh nhật đều phải trân trọng .”
Đúng như tôi đoán, cô ta lại dùng chiêu cũ, “vô tình” hất rượu lên váy cấp của tôi.
Tôi nhớ rõ trước đây cô ta từng rất muốn có váy .
Nực cười, chẳng lẽ tôi mặc rồi thì phải phá hỏng sao?
Cô ta tức rưng rưng xin lỗi: “Chị, xin lỗi, em không cố ý…”
“Bốp!”
Tôi cầm ngay khăn nóng phục vụ thay, chậm rãi lau tay.
Một tát, đầu Chu Khả lệch hẳn sang một bên.
Ngô Xuyên cũng hành động bất ngờ của tôi làm giật mình, ngập ngừng: “ , em sao lại…”
Tôi mỉm cười anh: “À, chỉ là khó chịu, phát tiết chút thôi.”
Anh nghe vậy liền cúi đầu gắp thức ăn, coi như không thấy.
“Chị!” Chu Khả thấy Ngô Xuyên rụt cổ, chỉ gào lên, lớp vỏ “tiểu bạch liên” suýt nữa rơi sạch.
Nhưng chưa kịp nói thêm, mẹ tôi đã cắt lời, quát thẳng về phía tôi:
“Khúc Quân , con làm gì vậy? Chẳng phải chỉ là một váy cấp thôi sao, con muốn bao nhiêu chẳng có! Việc gì phải nhỏ nhen vậy?”
Hừ, quả là mẹ tôi.
Câu chẳng khác nào ngầm chửi Chu Khả nhỏ nhen.
Bà lại tiếp: “Có tức giận thì để lúc riêng tư mà trút, sao lại phải bày ra trước mọi người? Làm mất hứng hết cả!”
Nói trắng ra là: muốn đánh thì đánh trong phòng, sao lại lôi ra trước bàn tiệc?
“Con mà còn kiểu công chúa chảnh chọe thì đi ra ngay, đừng gọi ta là mẹ!”
“ thôi.”
Tôi xoay xoay cổ tay, lại thêm một tát nữa giáng xuống Chu Khả.
Tôi quay sang nói với mẹ:
“Con vốn dĩ chính là công chúa, chứ đâu phải thứ con gì.”
Em trai tôi phun rượu ra, gật gù lia lịa trước ly rượu.
Tôi nghiêng đầu Chu Khả, mỉm cười:
“Coi như quà sinh nhật tôi tặng mình đi. Em hiểu nhé, em chỉ đau có , còn tôi thì mất cả tình thân đấy.”
“Cô…” Chu Khả nghiến răng, định phản bác, tôi tức giơ tay chặn lại.
Sau , tôi thản hất thẳng ly rượu còn dang dở lên đầu cô ta.
váy trắng tinh khôi tức loang lổ như nhuộm rượu đỏ.
Mẹ tôi liền “nối kịch” không ngừng nghỉ:
“Khúc Quân ! Con ngang ngược như thế thì gì hả?”
Tôi gật đầu, dõng dạc:
“Có chứ. Con thấy sảng khoái.”
“Vậy thì cút ra ! Ra mà sảng khoái một mình đi!”
“Ồ.”
Tôi vứt luôn ly vào lòng Chu Khả, xoay người sải rời khỏi.
Chu Khả thì mang quanh đại sảnh, tìm kiếm một chỗ bấu víu.
Mẹ tôi thì “tức giận” đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
gái em trai tôi thản lôi son ra soi gương tô lại.
Em trai tôi vẫn cắm vào game, còn bật cười ha hả.
Còn Ngô Xuyên, lúc đến một cũng không dám thốt ra.
03
Bữa tiệc kết thúc trong không khí gượng gạo, ai nấy đều rời đi.
Nghe em trai kể lại, Ngô Xuyên thế mà gom sạch đồ ăn thức uống còn lại trên bàn, ngay cả nửa gói thuốc của nó cũng không tha.
Nửa đêm, anh ta nhắn tin tôi, tỏ vẻ an ủi qua loa.
Nhưng tôi chẳng hề trả lời.
Nói đúng ra, tôi còn chẳng thèm đọc.
Bởi lúc , tôi và cả nhà đã đổi chỗ khác, tiếp tục quẩy xuyên đêm.
Thuận tiện bàn luôn cách xử lý cặn bã và con tiếp theo.
Ví như hôm nay.
Tôi ngủ đến trưa nắng đứng bóng mới dậy.
Khi Ngô Xuyên gọi rủ tôi ăn trưa, tôi vui vẻ nhận lời, còn đề nghị bù sinh nhật một bữa.
Thế là tôi dẫn anh ta đến một nhà Tây cấp ở trung tâm.
Ngô Xuyên tức “chu đáo” gọi toàn nguyên liệu đắt đỏ nhất – cá ngừ vây xanh, ếch hoàng đế, toàn loại chỉ xuất hiện trong thực đơn giới hạn.
Tôi bất giác thấy tội nghiệp Chu Khả.
Nghĩ vậy, tôi ăn càng ngon, chẳng để thừa một miếng.
Thấy tôi tâm trạng tốt, Ngô Xuyên còn gọi thêm bản violin.
Hai sau, nhân viên phục vụ mang hóa đơn đến, vẻ áy náy:
“Xin lỗi tiểu thư, thẻ của cô không thể quẹt .”
Tôi “ hay ” là mẹ đã cắt thẻ của tôi.
con số 180 ngàn trên hóa đơn, tôi giả cắt không còn giọt máu.
“Phải làm sao bây giờ…”