Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố chồng tôi bị đột quỵ não, liệt nửa người. Mẹ chồng lập tức triệu tập một cuộc họp gia đình.
Chủ đề cuộc họp là… về nhà tôi dưỡng già.
yêu cầu tôi nghỉ , ở nhà toàn thời gian chăm bố chồng.
Tất nhiên, cũng không phải bắt tôi chăm không công – bảo sẽ trả cho tôi 4.500 tệ/.
Số này do em trai chồng, em gái chồng chồng tôi mỗi người góp một phần, chia đều.
Mẹ chồng thẳng:
“Cô bên ngoài cực khổ lắm cũng được tầm 5.000 tệ/, ở nhà không cần bước chân khỏi cửa mà nhận 4.500 tệ, chẳng phải sao?”
Cặp vợ chồng em trai chồng nhà em gái chồng gật lia lịa.
Em trai chồng vung tay hào phóng:
“Không vấn đề gì, 1.500 tệ thì 1.500 tệ! Tuy tôi mỗi được 3.000 tệ lương, nhưng kiếm cho chị dâu tôi thấy vui.”
Em gái chồng cũng :
“Chị dâu kiếm được món lớn rồi, ở nhà khỏi lo gió táp mưa sa mà vẫn bỏ túi 4.500 tệ!”
Rồi cô ta bổ sung thêm:
“Có điều tôi phải rõ nhé, nhận lương thì chị không được sai mẹ tôi chăm bố tôi đâu. , đại tiểu của bố tôi phải do chị toàn quyền phụ trách. Mẹ tôi chị cũng phải chăm chu đáo đấy.”
Tôi chửi: Điên à?!
Bắt tôi – một nàng dâu – nghỉ chăm bố chồng liệt mẹ chồng tay chân lành lặn, nữa , đại tiểu đều do tôi lo hết…
Mấy người nghĩ gì ?
Chưa chuyện đạo lý – nàng dâu chăm sóc bố chồng chuyện , vệ sinh hợp lẽ chưa?
của họ có tính đâu không?
Hóa cái 4.500 tệ đó bao gồm chi phí , sinh hoạt cho hai cụ?
Tức là bỏ số đó là thuê được một bảo mẫu toàn thời gian 24/24… mà cuối cùng tôi còn phải cảm ơn họ vì “trả lương” cho mình.
Lỡ tôi chăm không vừa ý thì nhà họ lại lôi tôi xỉa xói.
Mà tính mẹ chồng tôi xưa nay nào thì tôi quá rõ – chắc chắn sẽ giở giọng “ mẹ chồng”, soi mói từng li từng tí, sai tôi chạy vòng vòng không lúc nào yên.
còn thêm ông em chồng óc đầy mưu mẹo cô em chồng keo kiệt bủn xỉn đến mức “đào móng tay cũng tiếc”.
Đừng tưởng bọn họ bây giờ hùng hồn mỗi sẽ đưa 1.500 tệ.
Tôi dám cá là lúc có thể trả vài , rồi sẽ vin cớ khó khăn tài chính khất, sau đó “quên” luôn.
Đến lúc ấy, bố mẹ chồng dọn ở, đuổi cũng không đuổi được, tôi còn biết ngậm bồ hòn.
Nhà này tính toán giỏi thật, bàn tính gõ thẳng mặt tôi luôn.
Tôi im lặng, quay sang nhìn phản ứng của chồng – Trương Sơn.
Tôi biết anh ta nghĩ sao.
Không ngờ tên ngốc này còn chẳng thèm nhìn tôi, mím môi rồi gật ngay:
“Được, này, không thành vấn đề, cứ quyết định nhé!”
? thì rơi anh chắc? cái anh ấy!
Nhà em trai, nhà em gái nghe thì mừng rỡ mặt.
Em gái chồng vừa luyên thuyên:
“Chị dâu, mẹ thiên vị chị lắm đó, này nghĩ đến chị thôi. Chị phải chăm sóc bố mẹ cho đấy nhé.”
—–
Mẹ chồng lập tức thu xếp đồ đạc.
Cô em gái chồng chị dâu em trai chồng – Chu Lệ – cũng đứng dậy chuẩn bị giúp thu dọn.
Tôi chặn ngay lại:
“Khoan , tôi chưa đồng ý đâu.”
bọn đều ngẩn , không ngờ tôi lại từ chối.
Em gái chồng bĩu môi:
“Anh tôi đồng ý rồi mà.”
Tôi đáp:
“Anh cô đồng ý thì anh cô dọn đến mà chăm. Tôi chưa đồng ý.”
Em gái chồng nhăn mặt:
“Anh tôi còn phải suốt, chăm sao được?”
Trương Sơn gật :
“Ừ đúng, đúng.”
Đúng cái mẹ anh chứ đúng!
Tôi nhún vai:
“Tôi cũng phải , không rảnh.”
Em trai chồng sốt ruột:
“Chị dâu, mỗi bọn em trả cho chị 4.500 tệ, còn cao lương của em. Chị có gì mà không chịu?”
Tôi cười lạnh:
“ 4.500 tệ đó đưa cậu, cậu chăm .”
Em trai chồng ấp úng:
“Tôi… tôi là đàn ông, chăm kiểu gì?”
Tôi hất cằm:
“ vợ cậu kiếm này.”
Chu Lệ rụt cổ, đáp rất dứt khoát:
“Tôi không.”
Tôi mỉm cười.
Rồi quay sang em gái chồng:
“Cô bảo tôi lắm à? Tôi là chị dâu, ngại chiếm món này. nhường cho cô nhé? Cô đón bố mẹ về nhà, tôi đưa cô 1.500 tệ.”
Em gái chồng hoảng hốt:
“Tôi là con gái lấy chồng, sao tới lượt tôi? nữa, tôi là con gái, chăm chuyện vệ sinh cho bố thì… không đâu!”
Tôi mỉa mai:
“Ồ~ con gái thì không , còn con dâu thì à? Nhà nào bố chồng bệnh mà bắt con dâu chăm sát sườn ? Các người – con ruột – c.h.ế.t hết rồi à?”
“Đừng lấy lý do con gái gả chồng. Nếu cô thực sự nghĩ , sao nhà ba người cô ngày nào cũng ở bên nhà mẹ đẻ? Sao không mẹ chồng cô trông con cô?”
Em gái chồng im bặt, chồng cô thì cố rụt , hạ thấp sự tồn tại, sợ tôi lôi tranh cãi.
Tôi cười khẩy:
“Các người bảo tôi to lắm mà? Sao món này đưa cho các người lại không ai ?”
phòng im lặng.
Mẹ chồng ôm miệng sụt sùi:
“Già rồi, thành gánh nặng rồi… Thôi, tôi không cần các cô nữa, tôi tự chăm mình.”