Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
trố mắt: “ này là rồi á?”
Tôi cười khẩy: “Sao không ? Toàn đồ dưỡng, quý hiếm đấy.”
Phòng bệnh khá đông: vợ chồng em chồng, em gái chồng nhà, cô bác hàng cũng ở đó.
Tôi đưa bát kê cho mẹ chồng:
“Mẹ, con vừa nấu xong, thơm , ăn nóng cho ngon.”
Rồi đặt trứng rau cải tủ đầu giường:
“ món này con gom từ , , mẹ ăn nhiều cho mau khỏe.”
Em gái chồng trề môi, lườm tròn mắt:
“Chị dâu, chị thứ vớ vẩn này đến thăm mẹ á?”
Cô bác cũng nhăn :
“Yến Yến, đừng trách bác , từ con bầu tới sinh, mẹ chồng con vừa tiền vừa công, suốt ngày lặn lội về mua gà , thịt lợn cho con, chăm con trắng trẻo mập mạp kia. Giờ mẹ nhập viện mà con chỉ quả trứng, mớ rau cải?”
đỏ bừng như đ.í.t khỉ, há miệng muốn mà ấp úng mãi không ra tiếng.
Tôi nhìn bác gái, cười nhạt:
“Bác ạ, cháu không thích nghe câu này. Sao gọi là trứng rách rau úa? Đây là đặc sản , dưỡng . Cháu làm y nguyên theo ‘quy tắc’ tặng quà của mẹ chồng cháu đấy ạ.”
Tôi lấy ra 10 quả trứng gà nắm rau cải:
“ cháu bầu, mẹ chồng cháu cũng tặng cháu đúng 10 quả trứng một nắm rau cải.”
Rồi lấy ra 2 quả trứng vịt:
“Cháu sinh xong, mẹ chồng cháu cho một bát kê với 2 quả trứng vịt.”
Tôi chỉ vào 2 quả trứng ngỗng:
“Còn đây là quà mẹ cho hôm qua, quý quá nên cháu giữ bồi cho mẹ.”
Tôi làm vẻ áy náy:
“Mẹ ạ, trứng thối con tìm không ra, mẹ chịu khó trứng tươi này vài tháng rồi ăn nhé.”
Tôi giả vờ vỗ trán:
“Ôi, quên mất!” — rồi đập ngay một quả trứng ngỗng. Quả nhiên mùi hôi nồng nặc bốc .
“Chuẩn vị rồi đấy!”
Tôi nhịn mùi, lấy thìa đánh trứng ngỗng thối vào kê, đưa tận miệng bà:
“Mẹ ăn đi ạ.”
Bà chặn mũi, hất bát ra, quát:
“Cô làm ? ngay cái đồ thối tha này đi!”
Tôi làm bộ oan ức:
“Ủa mẹ, hôm cháu sinh xong mẹ cũng kê với trứng thối cho cháu, . Cháu nghĩ mẹ thích ăn nên dành phần ngon này cho mẹ mà.”
Bà quay đi, lí nhí: “Chắc… nhầm thôi.”
Các cô bác liếc nhau, nhếch mép khinh bỉ.
Bác gái lườm mẹ chồng tôi:
“Bà cũng giỏi thổi phồng nhỉ, chăm con dâu tốn chục ngàn, rốt cuộc chỉ là quả trứng thối. Tôi tin bà .”
Mẹ chồng cứng họng.
Em gái chồng vội đổi đề tài:
“Anh à, mẹ giờ chân đau, đâu cần chị dâu chăm. Nhà anh thuê rồi, chị qua đây chăm mẹ đi.”
gật lia lịa: “ !”
Cô ta hất nhìn tôi đầy thách thức.
Tôi mỉm cười, giơ mã QR:
“Không vấn đề, chị Vương chăm mẹ ba nhà mình chia tiền nhé — một tháng 12 ngàn, mỗi nhà 4 ngàn. Mau quét mã, chứ không lẽ mẹ thuê bà nội tôi trả tiền?”
Các cô bác gật đầu: “Chuẩn rồi, chia đều là hợp lý.”
Em gái chồng nhăn nhó:
“Đắt ? Em không có tiền. Chị là chị dâu, chị phải trả chứ!”
Tôi trừng mắt:
“Cô mơ à? Cô từ hòn đá chui ra hay gió thổi đến mà không phải góp? hưởng lợi xông đầu tiên, tốn kém biến mất. Đẹp chưa!”
Thấy em gái chồng bí, cậu em trai liền :
“ của anh chị là mẫu cao cấp nên đắt. Thuê thường bốn, năm ngànlà đủ, ba nhà cùng chia.”
Em gái chồng tuy không vui nhưng không dám cãi.
Mẹ chồng lau nước mắt:
“Vẫn là Phong nhà mẹ thương mẹ nhất.”
Em trai vỗ vai bà an ủi.
Em gái chồng lẩm bẩm:
“Nó thương mẹ tự nó tiền thuê đi, mắc mớ em.”
Bố chồng im lặng từ đầu đến giờ bỗng tiếng:
“Quyết vậy nhé, ba nhà chia đều tiền thuê , ngoài ra không phải lo thêm.”
Sau đó tôi không dính vào nữa. Nghe em trai gọi mẹ vợ qua nấu cơm trưa nấu một nồi canh cho ngày, một tháng 5 ngàn.
Em gái chồng tức , tiếc rẻ vì không tranh phần này, quay sang kiếm cớ chê mẹ vợ em trai phục vụ kém cắt tiền.
Cuối cùng, mẹ chồng gom hai bà thông gia vào “phục vụ”, rồi quay sang tôi trả trọn 5 ngànvì “ công, mình tiền”.
Tôi liền sáng nào cũng qua nấu bữa sáng cho cha mẹ anh ta, là coi như hết phần tiền của tôi.
Mẹ chồng cứng họng, không phản bác nổi.
Sau này tôi luôn giữ khoảng cách với mẹ chồng nhà chồng, càng ít tiếp xúc càng tốt.
Tuy thỉnh thoảng vẫn có chuyện vặt vãnh, nhưng cũng không có trò quái nào lớn.
Không ngờ hôm nay tung ra một chiêu “đại sự”:
Bắt tôi nghỉ chăm ông bố chồng liệt giường!
Tôi khịt mũi khinh bỉ.
Bọn nghĩ cái quái vậy? Thật coi tôi dễ bắt nạt à?
Tôi đón Kha Kha về nhà.
Chưa bao lâu, cũng về.
Anh ta chơi với con một , rồi lắp bắp :
“Yến Yến, bọn anh bàn rồi, em nghỉ chăm bố quả thật bất tiện.
Hay là này nhé? Bố đúng là cần người chăm, một mình mẹ lo không xuể… anh muốn đưa về nhà mình, anh chăm…”