Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

Bà ta tóc tai bù xù, má sưng đỏ, vừa khóc vừa gào:

“Con ơi, cho mẹ! c.h.ế.t !”

Tôi trừng mắt:

“Anh dám?”

Trương Sơn tránh ánh mắt tôi, ấp úng:

“Dù cũng không nên mẹ…”

Tôi hừ lạnh:

“Bà ta đáng bị ! Giờ lập họ khỏi nhà tôi!”

Bà ta đứng sau lưng đẩy anh ta:

“Đồ con rùa rụt cổ, mẹ bị mà không dám ?”

Trương Sơn giả vờ nhớ :

“Bố vừa ị xong, anh dọn cho bố đã.”

Bà ta lộn ruột, liền ngồi bệt ngoài cửa gào khóc:

“Mọi người ơi, con dâu mẹ đây ! Lại còn đuổi cả bố mẹ khỏi nhà!”

Tiếng khóc kéo cả đến.

Bà ta bắt màn kịch:

“Mọi người xem , tôi bị đỏ hết rồi! Con dâu bất hiếu! không cho chúng tôi ở đây!”

Hàng bán tín bán nghi:

“Không thể nào? Yến Yến hiền lắm mà. Hơn nữa nhà là của bà Yến Yến, mấy người chuyển vào cũng đâu hợp lý.”

Bà ta trợn mắt:

lại không hợp lý? gả vào nhà tôi là người nhà tôi, nhà bà cũng là nhà tôi!”

Cả đám hàng há hốc.

Bà La hàng nói thẳng:

“Ôi dào, nói thế dày quá! bà còn nhẹ.”

Tôi lịch chăm sóc cho mọi người xem:

“Còn chưa hết đâu, mấy người muốn dọn sang để bà tôi – gần 80 tuổi – hầu hạ ông cụ nhà họ, bê cả phân tiểu!”

tôi rơm rớm nước mắt:

“Khổ thân tôi, già thế còn bắt hầu hạ đàn ông liệt giường. Đây là việc người ta làm ?”

Cả truyền nhau xem lịch, cũng lắc .

Bắt vây quanh mẹ tôi mỉa mai.

“Giỏi thật, mở rộng tầm mắt!”

chân mà không tự chăm , lại sang bắt bà già nhà người ta hầu hạ. Không biết xấu hổ à!”

“Còn ngồi chềnh ềnh trước cửa khóc lóc, thật ghê tởm!”

Bà ta dù dày cũng bắt chịu không nổi.

Trợn mắt nhìn tôi:

“Con đĩ ranh, gọi cả đám đến bắt nạt tao! Để tao bảo con tao mày!”

Tôi cười lạnh:

“Cầu còn không được! Biến ngay khỏi nhà tôi!”

Bà ta gào:

“Biến là mày với con bà già nhà mày, nhà là của tao!”

Tôi lập lôi hết đồ bà ta mang tới ném ngoài.

Bà ta lao lên định giằng, tôi liền quật ngửa cái, ném thẳng xuống đất.

“Con ơi, cứu mẹ!” – bà ta gào.

tôi nhét giẻ vào miệng bà:

“Câm cái mồm lại!”

Bà La ném thêm mớ rau úa vào bà ta.

Chúng tôi đứng vòng quanh, bà ta ứa nước mắt nhưng phải im.

Trương Sơn trốn biệt trong phòng.

Tôi xông vào, túm cổ áo:

họ khỏi đây ngay, không tôi gọi người khiêng !”

Bà La phẩy :

“Không cần gọi, bọn tôi khiêng luôn!”

Đám hàng lật xắn áo.

Trương Sơn còn dày nói:

“Cùng nhà, không thể dung bố mẹ anh ?”

Tôi tát thẳng:

“Biến!”

tôi cũng góp lời:

“Con à, mau bố mẹ , bà già mắt kém, nhỡ cho nhầm thuốc chuột vào thức ăn ?”

Bố nghe thấy run lẩy bẩy:

“Con ơi, mau bố nhà!”

Cả nhà ba người lủi thủi rút trong tiếng xì xào.

Trương Sơn không muốn , nhưng bố mẹ anh ta ép.

Đặc biệt mẹ anh ta nhảy cẫng:

con! con riêng, đàn bà hai đời thèm! Con đẹp trai, kiếm tiền khá, khối gái trẻ muốn cưới! Mẹ sẽ tìm cho con đứa ngon hơn, sang năm bế cháu trai mập ú!”

Trương Sơn nghe mẹ tâng bốc tự tin ngút trời.

Dưới sự “dẫn dắt” của bà, anh ta hiên ngang dị tôi.

Anh ta không cần quyền nuôi con, cũng trả cấp dưỡng.

Tôi cũng thèm, bắt anh ta ký giấy đoạn tuyệt với con.

Lấy giấy xong, anh ta còn hỏi:

biết với anh là mất gì không?”

Tôi cười khẩy:

“Mất người tặng trứng thối chứ gì. Mất kẻ chuyên chọc mình thôi.”

Nói xong tôi quay lưng bỏ .

Anh ta vui vẻ chờ mẹ tìm vợ .

Quả thật người giới thiệu, điều kiện anh ta cũng ổn – ngoại hình tử tế, lương hơn 10 ngàn.

Vài cô đến xem mắt, cô vừa ý, tưởng sắp cưới.

Mẹ anh ta lại điều kiện: không sính lễ, cưới ở nhà toàn thời gian chăm bố mẹ , mang 200 ngàn hồi môn.

Cô kia đổ cả cốc trà vào anh ta, chia ngay.

Sau vài vụ, nghe điều kiện đó cũng lắc .

Tiếng xấu đồn xa, giới thiệu nữa.

Mẹ anh ta cũng mặc kệ, vì còn đứa con út vợ và cháu trai.

kiếm cớ đòi tiền Trương Sơn, anh ta lương 12 ngàn, bà moi được 13 ngàn.

Không là bà nằm ăn vạ.

Tiền đó lại chuyển cho con út và con gái.

Bố anh ta cũng “đặc biệt”: thương vợ, sợ vợ mệt, cả ngủ, nhịn tiểu tiện, đợi Trương Sơn “xả”.

Vậy là anh ta làm cả , còn phải lau rửa cho bố, nửa đêm ông cụ lải nhải ăn uống, tiểu tiện, đại tiện liên tục.

đêm nào ngủ yên, sức khỏe sa sút, còn mắc nợ.

Cho đến lần nữa mẹ anh ta lại nằm ăn vạ đòi tiền, Trương Sơn tỉnh ngộ.

Anh ta nhớ tới tôi, tới Kha Kha, tới những yên ấm trước kia.

Anh ta hăm hở tìm tôi và con.

Nhưng chỉ nhận lại… cái bóng.

Từ sau , tôi mua chiếc xe nhà, và Kha Kha rong ruổi khắp nơi.

Chỉ khi con sắp vào tiểu học, chúng tôi dừng lại, chọn nơi cả ba đều yêu thích để bắt cuộc sống .

Hết

Tùy chỉnh
Danh sách chương