Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

Lý Tĩnh dựng trước mặt chúng tôi, món bún Vân Nam nồi đồng bưng ra, hơi nước bốc mang theo mùi cay của hẹ, mùi thơm đậm đà của thịt heo mùi thơm của bột gạo từ sợi bún, khiến người thèm ăn vô cùng.

Tôi dùng đũa gắp sợi bún , không chờ mà ăn ngay. ăn, tôi kể Lý Tĩnh nghe mình vui vẻ thỏa mãn đến mức .

Một bữa ăn cười kéo dài cả tiếng đồng hồ, cuối cùng mỗi người cầm một cây kem đi dọc phố về homestay.

Nằm giường, Lý Tĩnh bận rộn cả nửa đêm, sáng hôm sau hưng phấn vỗ vào tôi một cái.

「Em tiếng rồi!」

Video đăng tối qua đã đạt mười vạn lượt thích, bên dưới rất nhiều người để bình luận chúng tôi.

【Dì ơi đáng yêu quá, ăn trông ngon miệng thật.】

【Hehe, lần sau cháu cũng dẫn mẹ cháu đến đây.】

……

tiếng bất ngờ khiến tôi hơi bối rối, nhưng Lý Tĩnh đã lo liệu ổn thỏa mọi việc.

Tôi ngày cũng ăn uống theo ý thích, chỉ là lượng người theo dõi tăng dần , tiền tiết kiệm cũng từ từ nhiều thêm.

lúc tôi Lý Tĩnh đang nghĩ xem ngày mai ăn gì, bỗng nhận tin nhắn của Lưu Nguyệt.

【Miêu Miêu, tôi biết bao nhiêu năm qua đi, cô còn tình cảm với lão Từ mà.】

【Giờ gãy chân rồi, chắc Miêu Miêu lo lắm, tôi rộng lượng một , để cô sang chăm sóc nhé.】

Tôi cầm , cảm giác đã rất lâu không nghe đến cái tên này rồi. Mở video ra mới thấy, Từ Văn gầy đi nhiều quá, đang nằm giường bệnh viện bó bột một chân.

Trước đây mà thế này, tôi sẽ đau không chịu , ngày cũng thay đổi món làm đủ thứ đồ tẩm bổ , giờ giấc mang đến tận tay.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy, gieo nhân gặt quả nấy.

Lý Tĩnh khoanh tay hừ lạnh một tiếng, đứng bên cạnh nhìn tôi.

Tôi cầm nhanh chóng trả lời:【Cút.】

là cái gọi là “khẩu nghiệp đơn giản, sảng khoái tột cùng” mạng.

[ – .]

Lưu Nguyệt sau đó còn muốn gì nữa, đều tôi chặn .

Ấy vậy mà lúc này con tôi đột dùng của người khác gọi tôi một cuộc.

「Mẹ, mẹ đang ở đâu?」

Dù sao đi nữa đó cũng là con mà tôi đã vất vả nuôi nấng bấy nhiêu năm, nghe thấy giọng nó, tôi không kìm mềm ít, muốn hỏi nó dạo này sống ở đâu.

Nhưng giây tiếp theo, lời nó đã phá tan ảo tưởng của tôi.

「Bố gãy chân rồi, mẹ sang chăm sóc bố đi, bố muốn ăn canh sườn mẹ nấu.」

Tim tôi bắt đầu quặn đau từng cơn.

「Con quên rồi à? Mẹ với bố con ly hôn rồi mà.」

Đây vốn dĩ chỉ là một câu trần thuật đơn giản, ai ngờ con đột trận lôi đình.

「Mẹ, sao mẹ cứ chi li tính toán thế, dù có ly hôn đấy là bố con mà, mẹ chăm sóc một làm sao?」

「Đấy là bố mày, không phải mày phải chăm sóc à? Liên quan gì đến tao?」

Không do dự, tôi dứt khoát cúp .

Tôi thật sự không hiểu, tại sao Từ Văn quá trình nuôi dạy con không bỏ công sức , mà thằng bé yêu quý đến thế. Chuyện này cứ canh cánh tôi, gần như trở thành một nút thắt.

Lý Tĩnh nghe xong, chẳng bận tâm vẫy vẫy tay, dùng một câu kết thúc sự hoài nghi của tôi.

「Di truyền gen lởm em có biết không? Từ Văn thân đã chẳng ra gì rồi, đời sau cũng sẽ chẳng khá khẩm đâu, đấy chính là sức mạnh của di truyền đấy.」

Tôi bật cười thành tiếng, cảm giác tảng đá lớn mình đã xê dịch đi vài phần.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi tự thấy mình quá trình trưởng thành của con , đã làm sức. Nhưng kết quả thế này khiến tôi không khỏi nghi ngờ, liệu tôi có thật sự chưa làm tốt vai trò một người mẹ không? Tuy giờ tôi đồng ý với cách của Lý Tĩnh, có những người từ chất đã xấu xa rồi.

Không quan tâm đến những chuyện phiền phức này nữa, tôi Lý Tĩnh dốc tâm sức sự nghiệp mukbang.

lúc chúng tôi chuẩn nhận lời phỏng vấn, mạng đột xuất hiện những top tìm kiếm tiêu cực nhắm vào chúng tôi.

【Sốc: Bộ mặt thật đáng tởm của dì mukbang tiếng mạng.】

Khi tôi Lý Tĩnh biết tin này, các buổi phỏng vấn hợp đồng thương mại trước đó đã hủy bỏ gấp rút. Chưa đến vài tiếng đồng hồ, bài bóc phốt đó đã leo top đầu các tìm kiếm nóng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương